Chương 845:
Bà ta chỉ cây dâu măng cây hòe: “Ngay cả công việc cũng không tìm được, bây giờ ngay cả tiền bồi thường cũng không lấy được, đúng là xui xẻo tám đời mà”
Nghe thấy công việc của Diệp Phi cũng do Lý Mạt Mạt tìm thì mấy nhân viên của cửa hàng che miệng cười khúc khích, thật đúng là một người đàn ông vô tích sự.
Lý Đại Dũng cũng nổi điên lên: “Ngọc nát thì có thể mua một cái khác là được mà, không thì cùng lắm là tôi đây không chữa bệnh nữa…”
“Chú Dũng, dì Liễu, đừng cãi nhau nữa”
Diệp Phi cắt ngang hai người đang cãi nhau, giơ điện thoại di động trong tay lên: “Số tiền này cháu thay Tô Tích Nhi trả lại cho hai người.”
Cậu trả? Cậu lấy cái gì trả?”
Liễu Nguyệt Linh nghe vậy giận quá hóa cười: “Còn không phải là để chú Dũng của cậu chịu thay à? Công việc của cậu cũng phải dựa vào nhỏ Mạt, mấy đâu ra bảy trăm triệu mà bồi thường?”
Mấy nữ nhân viên cửa hàng cũng khinh thường bĩu môi chê cười Diệp Phi, có khí thế cỡ nào cơ chứ, công việc cũng phải dựa vào phụ nữ nữa cơ đấy.
“Reng-‘ Đúng lúc này một tiếng chuông vang lên, một giọng nói máy móc truyền đến: “Bà chủ Liễu Nguyệt Linh, bảy trăm triệu vừa chuyển vào tài khoản, mời bà kiểm tra và xác nhận…”
Nghe thấy giọng nói nhắc nhở của tài khoản, tiếng gào thét của Liễu Nguyệt Linh đột nhiên dừng lại.
Đầu óc bà ta trống rỗng vài giây, tưởng mình nghe nhầm, bà ta vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra và phát hiện quả nhiên có bảy trăm triệu vừa chuyển vào tài khoản.
Người chuyển tiền là Diệp Phi.
“Dì Liễu ơi, cháu vừa chuyển bảy trăm triệu cho dì đấy”
Diệp Phi cầm cái hộp bằng ngọc đưa cho Tô Tích Nhi: “Chuyện này chỉ như lật trang sách thôi”
Vài nữ nhân viên phục vụ sửng sờ không thôi, không ngờ loại ăn bám như Diệp Phi tiện tay đã cho đi bảy trăm triệu.
Liễu Nguyệt Linh phản ứng lại, một lần nữa bà ta tưởng rằng Đại Dũng đã cho Diệp Phi.
Tuy nhiên, bà ta lấy điện thoại của Đại Dũng kiểm tra một lúc lâu nhưng cũng không tìm thấy lịch sử chuyển tiền của ông †a cho Diệp Phi.
Bà ta chỉ có thể hỏi Diệp Phi với vẻ mặt u ám: “Diệp Phi, tiền ở đâu ra vậy? Cậu chỉ là một thằng nghèo hèn,
Bà ta lo lắng nhất chính là Lý Đại Dũng đã cho Diệp Phi số tiền này.
Lý Đại Dũng cũng nghiêm mặt hỏi: “Diệp Phi à, số tiền này là sao hả?”
Dựa vào hiểu biết của ông ta về nhà họ Diệp, cả nhà họ Diệp không thể có bảy trăm triệu gửi ngân hàng, ông ta sợ rằng Diệp Phi đã đi đường ngang ngõ tắt.
“Chú Dũng à, chú yên tâm, số tiên này rất sạch”
Diệp Phi mỉm cười hích: “Đây là khoản hoa hồng trả trước của cháu từ tập đoàn Như Ý. Mấy hôm nay, cháu may mắn ký được vài đơn hàng lớn, nếu không tin, hai người có thể hỏi Mạt”
Lúc đầu, Diệp Phi không muốn giải thích. Nhưng anh biết nếu không giải thích trong lòng Lý Đại Dũng sẽ suy nghĩ lung tung, Liễu Nguyệt Linh sẽ cho rằng Lý Đại Dũng lén lút giúp đỡ mình, đến lúc đó lại gà bay chó sủa.
“Hoa hồng trả trước?”
Liễu Nguyệt Linh nhìn Diệp Phi chằm chằm và dò hỏi: “Cậu mới đi làm chưa được một tuần lễ mà đã ký được vài đơn hàng lớn, cậu bảo tôi làm sao mà tin đây?”
Lý Đại Dũng lập tức nhìn về phía con gái: “Diệp Phi đã ký đơn hàng với tập đoàn Như Ý à?”
“Anh ấy thể hiện rất tốt, liên tục ký được hai đơn và còn đòi được hai khoản nợ cũ”
Lý Mạt Mạt biết Diệp Phi đang nói dối, bởi vì tập đoàn Như: Ý sẽ không trích hoa hồng trả trước, nhưng vì sự hòa thuận của bố mẹ, cô chỉ có thể bao che giúp Diệp Phi: “Tiền hoa hồng trích ra có thể lên đến mấy trăm triệu”
Cô nhìn chằm chằm Diệp Phi rồi bổ sung một câu: “Số tiền kia phỏng chừng là tiền hoa hồng của anh ấy đấy ạ”
Lý Đại Dũng sững sờ, sau đó vui mừng vỗ võ vai Diệp Phi: “Diệp Phi à, không tệ, nhớ tiếp tục cố gắng nhé”
Ông ta nghĩ tối nay mình sẽ chuyển bảy trăm triệu trả cho Diệp Phi, dù sao đó cũng là tiền anh vất vả kiếm được.