Cái bạt tai cuối cùng trực tiếp tát lên mặt Tiết Nhan, khóe miệng xuất hiện vết máu, Tiền Thắng Hỏa quát một tiếng: “Cút!”
*Các người đã bị đuổi!”
Mười năm phút sau, Đường Nhược Tuyết ở lại ngân hàng Bách Hoa làm thủ tục cho vay.
Diệp Phi được Tiền Thắng Hỏa dẫn vào phòng tiếp khách VD, Tiền phu nhân đã chờ sẵn ở đó từ sớm.
Người phụ nữ ăn mặc thanh lịch và xinh đẹp, thấy Diệp Phi liền lập tức đứng lên tiếp đón: “Xin chào Diệp thần y.
”
Diệp Phi gật đầu nhìn về phía cô: “Chào cô Tiền phu nhân.
”
“Diệp thần y cậu nhát định phải giúp tôi.
”
Tiền Thắng Hỏa thay đổi thái độ miệt thị ngày hôm qua, nắm chặt tay Diệp Phi vội vàng nói: “Xin cậu hãy giúp tôi với Thẩm Yên, một đứa con đối với chúng tôi nó vô cùng quan trọng.
”
Nếu như trong vòng hai năm mà Thẩm Yên vẫn không sinh thêm được con và Tiền Thắng Hỏa còn không ly hôn với Thẩm Yên thì bố anh ta sẽ quyên góp hết toàn bộ tải sản.
Tiền Thắng Hỏa không muốn mắt đi phần gia tài to lớn này, cũng không muốn vứt bỏ vợ mình vì vậy anh ta mới gửi gắm hết mọi hy vọng lên người Diệp Phi.
Thẩm Yên cũng phụ họa một câu: “Chỉ cần cậu có thể giúp được chúng tôi, cậu cứ việc đưa ra bắt cứ điều kiện gì.
”
Hôm qua ở trong phòng làm việc của Hàn Nguyệt, vợ: chồng bọn họ đã chỉ tay vào mặt Diệp Phi mà mắng anh là kẻ vô lại gan to bằng trời.
Thế nhưng hiện tại lại muốn tìm người ta giúp đỡ.
Tình thế thay đổi khiến cho vợ chồng Tiền Thắng Hỏa những người vẫn luôn ở vị trí cao có chút không thích ứng được.
Thế nhưng so với quãng thời gian sau này thì mặt mũi tính là cái gì chứ.
“Những lời tán ngẫu trước tiên không cần nói nữa, để tôi đả thông nhâm mạch cho Tiền phu nhân trước đã.
”
Diệp Phi không nói nhiều với bọn họ, mỉm cười lấy kim châm tiêu độc ra: “Đợi đến khi thân thể hai người khỏe mạnh và sinh được con thì hãy cảm ơn đi.
”
Vợ chồng Tiền Thắng Hỏa lại càng thêm coi trọng Diệp Phi: “Cảm ơn cậu, cảm ơn.
”
Anh ta còn đang lo lắng Diệp Phi sẽ từ chối, nghĩ thầm nếu như cần thiết thì sẽ dùng tới chiêu liều chết ôm đùi không ngờ tới Diệp Phi lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Nghe tới việc phải châm cứu, Thẳm Yên liền hỏi một câu: “Diệp thần y, tôi có cần phải cởi quần áo không?”
*Có, cởi áo khoác.
”
Diệp Phi rất muốn nói là không cần, cao thủ dùng châm thì nhắm mắt lại cũng có thể châm cứu được thế nhưng anh sẽ không làm như vậy.
Vẻ mặt anh có chút xấu hổ, nói thế nào đi chăng nữa thì Thẩm Yên cũng là một người phụ nữ xinh đẹp để cô cời