Chương 918:
Mở một phòng khám bệnh?
Lại còn ở Long Đô?
Nụ cười trên mặt Trịnh Tuấn Khanh trở nên nghiền ngẫm, ở Long Đô cũng có rất nhiều phòng khám và bệnh viện trong và ngoài nước góp vốn, đồng ý với Miyamoto cũng không có gì khó.
Nhưng mà Trịnh Tuấn Khanh chắc chắn sẽ không tin là Miyamoto lại đánh đổi nhiều thứ như vậy cứu chị mình chỉ vì muốn mở một phòng khám ở Long Đô.
Chỉ sợ là kẻ âm trầm này chỉ muốn lợi dụng lớp áo của phòng khám và sự che chở của nhà họ Trịnh để âm mưu riêng rồi.
Anh ta nhìn Miyamoto Saburo cười nói: “Ngài Miyamoto, không dễ mở phòng khám ở Long Đô đâu”
“Tôi biết là không dễ mở, nên mới nhờ cậu Trịnh giúp đỡ”
Miyamoto Saburo rút lại ống kim loại màu đồng, cười nói: “Ống tiêm này, gọi là cây khô hồi xuân”
“Là thứ Huyết Y Môn cấp cho thầy thuốc để giữ mạng, cho dù là trúng độc gì thì chỉ cần còn một hơi thở, dùng vào là có thể sống lại”
“Chỉ là thứ này vô cùng đắt đỏ, cần những loại dược liệu chân quý nhất, lại còn phối hợp với máu của không ít loài vật”
“Chất lỏng trong ống màu đồng này có giá đến 350 tỷ”
“Vậy nên thứ thuốc giữ mệnh như thế này không phải là đệ tử nào của Huyết Y Môn cũng có, chỉ có những người có cống hiến đặc biệt mới được thưởng”
Ánh mắt ông ta lấp lánh nhìn Trịnh Tuấn Khanh: “Hơn nữa mỗi người chỉ được thưởng một lần”
Lăng Thiên Thủy vội vàng ngạc nhiên lên tiếng: “Vậy chẳng khác nào ngài Miyamoto đã dùng thứ đảm bảo mạng sống của mình để chữa cho Trịnh Thịnh Trang sao?”
Miyamoto Saburo cười nhạt: “Cũng có thể nói như vậy”
“Ngài Miyamoto quên mình vì người khác, Trịnh Tuấn Khanh vô cùng khâm phục.”
Trên mặt Trịnh Tuấn Khanh xẹt qua nụ cười, đối phương đã nói đến nước này rồi thì anh ta còn từ chối nữa thì chính là không có tình người, cùng lắm thì anh ta sẽ để người của mình theo dõi sát sao bệnh viện này.
“Được, chuyện này tôi đồng ý với ngài”
“Chỉ là phải đợi một tháng nữa, đợi tôi về Long Đô xử lý giấy tờ, dù sao ông là người
Làm giấy tờ thì chỉ cần anh ta nhấc tay một cái là xong, chỉ là những chuyện xảy ra sau đó thì cần anh ta đứng ra, hơn nữa bình thường cũng cần anh ta làm chỗ dựa.
Nếu như được thì Trịnh Tuấn Khanh thà bỏ ra 350 tỷ”
Miyamoto Saburo ôn hòa cười nói: “Tất cả nghe theo lời sắp xếp của cậu chủ Trịnh”
“Rầm!” Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một thành viên của Thiên Lang Hội cầm theo một cái hộp đưa đến: “Hội trưởng Lăng, thức ăn bên ngoài giao tới.”
Lăng Thiên Thủy sững sờ: “Đồ ăn bên ngoài sao? Tôi có đặt thức ăn bên ngoài đâu?”
“Ban nãy có một người giao hàng đưa đến bên ngoài.”
Thành viên của Thiên Lang Hội vẻ mặt bối rối: “Anh ta nói đây là canh đu đủ hầm cóc cách thủy mà cô đặt”
“Ðu đủ hầm cóc cách thủy?”
Lăng Thiên Thủy và Miyamoto Saburo nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương.
“Ðu đủ hầm cóc cách thủy, là đồ tốt, cho chị của tôi sao?
Hội trưởng Lăng có lòng rồi”
Trịnh Tuấn Khanh cầm hộp đồ ăn đặt lên bàn, bên trong có một cái tô gốm sứ hầm cách thủy lớn vẫn còn nóng hổi đang bốc hơi.
Anh ta hít sâu một hơi sau đó mở nắp ra.
“Bịch!” Vừa mở nắp ra thì Trịnh Tuấn Khanh đã ném chén canh ra ngoài, cả người lùi về sau mấy bước.
Ông lão thô lỗ trong nháy mắt nhảy từ trong góc ra cảnh giác chắn trước mặt Trịnh Tuấn Khanh.
Nhìn thấy trong chén canh hầm cách thủy có một con cóc màu đỏ, hai mắt lồi lên dữ tợn, chỉ là lúc này đã chết không nhắm mắt.
Hắn là con cách này đã bị hầm cách thủy chín rồi, không chỉ con cóc chín mà ngay cả nước canh cũng đỏ như máu vậy.
“Bà mẹ nó, đây là thứ gì?”