Chương 922:
Lăng Thiên Thủy cười nói: “Đường Nhược Tuyết thì tao và cậu chủ Trịnh không dám đụng đến, chứ còn Đường Kỳ Kỳ thì không hề có chút sức nặng nào đối với Đường Môn”
Rõ ràng là bọn họ đã thăm dò chuyện trong nhà của Đường Nhược Tuyết.
Giọng của Diệp Phi trầm xuống: “Mày dám đụng đến một sợi lông của Đường Kỳ Kỳ, tao sẽ nhổ cỏ tận gốc Thiên Lang Hội, ngay cả Trịnh Tuấn Khanh cũng phải trả giá đắt”
“Úi chà chà, làm tao sợ quá đấy?”
“Sợ quá cơ đấy, đánh một bạt tai cho đỡ sợ.”
Lăng Thiên Thủy làm ra vẻ sợ hãi, sau đó lật tay tát thẳng vào mặt Đường Kỳ Kỳ.
Một tiếng “Bốp!” vang vọng, trên mặt Đường Kỳ Kỳ hiện lên năm dấu ngón tay rõ ràng.
Miếng vải trong miệng Đường Kỳ Kỳ bị đánh bay, hét lên một tiếng sau đó nhìn về phía Diệp Phi la lớn: “Anh rể, không cần quan tâm đến em”
“Bốp!” Lăng Thiên Thủy lại tát thêm một cái, khiến câu nói của Đường Kỳ Kỳ bị nuốt lại.
Diệp Phi nắm chặt tay: “Lăng Thiên Thủy, mày nhất định phải chết”
Đường Kỳ Kỳ khó khăn mở miệng: “Em không sao, em không sao, em không có vấn đề gì cả, anh không cần phải quan tâm đến em…”
Cô ấy là một người thông minh, nhắc nhở Diệp Phi không cần phải rối loạn, cô ấy vẫn còn có giá trị, Lăng Thiên Thủy không dám giết cô ấy.
“Đợi tao xem xong trò vui này thì mày sẽ biết là có sao hay không thôi.”
Lăng Thiên Thủy vuốt vuốt gương mặt của Đường Kỳ Kỳ cười cười, nụ cười mang vẻ suy nghĩ sâu xa: “Ngài Miyamoto, nhớ là chừa lại cho Diệp Phi một hơi thở.”
“Không phải là ngài rất thích mỹ nữ sao?”
“Vẻ ngoài của Đường Kỳ Kỳ này không tệ, vóc dáng cũng rất tốt, ngài lấy cô ta để giải sầu thì lại không quá hợp lý”
“Nhưng nếu lấy Diệp Phi để giải sầu, tôi đoán, nhất định sẽ rất thú vị”
Mấy tên đàn em bên người Lăng Thiên Thủy nghe vậy thì nở nụ cười tà ác… Miyamoto Saburo cũng khẽ vuốt cằm: “Đề nghị này không tồi Sát ý trên
“Rầm!”
Lăng Thiên Thủy nắm lấy đâu Đường Kỳ Kỳ đập mạnh vào lan can.
Đường Kỳ Kỳ nhất thời kêu lên một tiếng đau đớn, trên trán hiện lên thêm một dấu hồng.
Đổ cà phê lên người, cái chết của Hắc Lang, Noriko Shizuka mất tích, làm mất mặt ở hội đấu giá, còn có huyết cóc bị hầm cách thủy khiến cho Lăng Thiên Thủy đã sớm hận Diệp Phi thấu xương: “Tao đụng vào cô ta đấy, thì sao?”
“Mày có thể làm gì được tao?”
Lăng Thiên Thủy vô cùng kiêu ngạo nhìn Diệp Phi: “Có bản lĩnh thì tới giết tao đi”
Nghe được tiếng kêu rên của Đường Kỳ Kỳ, mí mắt của Diệp Phi không ngừng nảy lên.
“Xoẹt!” Vừa mất tập trung một giây, khí thế của Miyamoto.
Saburo bỗng chốc tăng vọt, cả người bùng nổ bay ra ngoài.
“Giết!”
Miyamoto Saburo rất nhanh đã lao đến trước mặt Diệp Phi, sau đó đấm tay phải đến.
“Xet”
Một luồng gió mạnh xẹt qua khiến người ta kinh ngạc về uy lực của đòn tấn công vừa rồi.
Trong mắt Lăng Thiên Thủy lóe lên lửa hận: “Giết, giết chết tên khốn này”
Diệp Phi cắn răng lùi về sau tránh được một đòn này.
Sau khi cứu cả nhà Lý Đại Dũng xong thì Bạch Mang vẫn chưa xuất hiện, Diệp Phi chỉ có thể phòng ngự chống đỡ đòn tấn công của Miyamoto Saburo.
Vừa lui lại thì khí thế của Miyamoto Saburo lại bỗng chốc tăng vọt, cả người lao thẳng về phía trước như là một viên đạn pháo.
“Vùt”
Quá nhanh! Đây là suy nghĩ trong lòng của nhóm người Lăng Thiên Thủy.
Trong nháy mắt, cơ thể của Miyamoto Saburo giống như ma quỷ, nhanh nhẹn sắc bén lại ngang ngược áp sát đến gần Diệp Phi.