Chương 942:
Trịnh Tư Nguyệt cũng rút súng ra, chỉ vào Diệp Phi, nói: “Thả anh tao ra.”
Diệp Phi nhìn Trịnh Tuấn Khanh, giọng không biểu tình nói: “Nó vẫn chưa chịu nói cho tôi biết Lăng Thiên Thuỷ ở đâu mà”
“Ngu xuẩn, đến giờ vẫn còn giả vờ giả vịt?”
Trịnh Tuấn Khanh cười lạnh nói: “Mạng cũng giữ không nổi mà mày vẫn còn nhớ thương tới Lăng Thiên Thuỷ?”
Diệp Phi bình tĩnh ni ra thì mày cũng phải chết: Trịnh Tư Nguyệt nhìn bộ dạng bình tĩnh của Diệp Phi, cực kì khó chịu, giận dữ quát: “Đúng là con vịt chết đến nơi rồi mỏ vẫn còn cứng”
Ả hận không thể lập tức bắt chết Diệp Phi.
*.” Diệp Phi ngó lơ, dao găm trong tay hơi ấn xuống, sát ý lập tức phóng ra. Trịnh Tuấn Khanh cảm nhận được sát khí thì run rẩy.
Diệp Phi lạnh nhạt nói: “Cậu chủ Trịnh, có nhất định phải cố chấp thế không?”
Ả ta phải chết, mà mày, không nói Trịnh Tuấn Khanh rùng mình, khó khăn mở miệng nói: “Tao nói, ả ta ở biệt thự bên sông, một giờ rạng sáng hôm nay sẽ đi Nhật Bản”
Ông ta đột nhiên nghĩ thông suốt, tuy răng khai ra vị trí của Lăng Thiên Thuỷ là một chuyện rất mất mặt nhưng cũng không là gì so với mạng của mình. Hơn nữa, Diệp Phi cũng không thể ra khỏi cái khách sạn này, chứ đừng nói tới việc tìm Lăng Thiên Thuỷ báo thù.
Nghe được vị trí của Lăng Thiên Thuỷ, Diệp Phi lập tức lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.
“Giỏi đấy…”
“Đoàng!” Đúng lúc này, Trình Tư Nguyệt nổ súng, bắn vào vai của Diệp Phi. Máu tươi bắn ra, Diệp Phi run lên, dao găm cũng vì thế mà rơi xuống đất. Tiếp theo đó một đám người lao tới đè Diệp Phi lại. Diệp Phi không động thủ, không phải anh không muốn phản kháng mà là hiện tại anh cũng không còn sức mà phản kháng. Hơn nữa, ông lão chất phác đứng phía sau Trịnh Càn Khôn vẫn đang nhìn anh chăm chằm.
Trịnh Càn Khôn cười dữ tợn: “Oắt con, mày xong đời rị “Bốp!” Trịnh Tư Nguyệt bước tới tát cho Diệp Phi một cái, sau đó lại lấy súng gõ đầu Diệp Phi nói: “Dám làm tổn thương anh tao, lại còn dám dùng anh tao làm con tin, tao muốn cho mày biết thế nào là sống không bằng chết!”
Đầu Diệp Phi đổ máu… Mấy cô nàng đỏng đảnh đã sớm hoàn hồn sau tiếng súng vừa rồi, bây giờ đang vui sướng nhìn Diệp Phi bị hành hạ.
Kết cục của không biết tự lượng sức mình chính là như vậy “Két…” Cùng lúc đó, dưới của khách sạn Hoàng Đình, sáu chiếc ô tô màu
Một đám người sắc mặt lạnh lùng vây quanh một người đi vào trong khách sạn. Khí thế ngút trời.
Đám vệ sĩ nhà họ Trịnh muốn ngăn lại nhưng vừa nhìn đến trang phục bên trên người của đám người kia thì cũng kinh hãi lùi lại phía sau.
Diệp Đường!
Mặc Thiên Hùng dẫn theo người tiến vào trong khách sạn như vào chốn không người, nhanh chóng đến được đại sảnh tổ chức yến hội của Trịnh Tuấn Khanh.
Sắc mặt lạnh nhạt, không giận không mừng, chỉ khi nhìn thấy Diệp Phi đang bị đè xuống thì ấn đường mới có thêm vài phần lạnh lẽo.
“Ai?”
Đám bảo vệ theo thói quen quát lớn nhưng ngay sau đó thì lập tức biến sắc mà lùi lại về cửa.
Mặc Thiên Hùng cũng không nhìn bọn họ, lập tức tiến vào trong. Tuy không tức giận nhưng khí thế cường đại của ông vẫn khiến mấy chục người sợ hãi mà né đi, giống như người tới là một đầu mãnh thú thuở Hồng Hoang.
Có người nhận ra ông, giống như viện trưởng Hoàng, phó cục trưởng Viên, Trịnh Thịnh Trang mấy người này, nhưng cũng có người không nhận ra ông, chỉ cảm nhận được khí thế mạnh mẽ bên trên người ông.
Mặc Thiên Hùng lập tức đã thu hút được sự chú ý của mọi người.
Viện trưởng Hoàng phản ứng lại nhanh nhất, mặt mày tươi cười bước tới nói: “Mặc tiên sinh, sao ngài lại tới đây…”
Phó cục trưởng Viên cũng lộ ra tươi cười chào hỏi: “Mặc tiên sinh, buổi tối tốt lành”
Vốn đang nhìn chăm chằm vào Diệp Phi, Trịnh Càn Khôn nghe thế thì ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía người đàn ông cao †o đang bước tới.
Loại người như Mặc Thiên Hùng sao lại bỗng dưng xuất hiện ở đây”
Mặc Thiên Hùng ngó lơ mọi người, cũng chẳng đáp lại lời ai, chỉ bình ổn bước tới trước mặt Diệp Phi.
“Uỳnh!” Ông không nói lời nào, lập tức bẻ ông tay còng tay, sau đó đá bay mấy ông ta đang ấn Diệp Phi xuống.