Chương 949:
Nhiều người như vậy, nhiều thuyền như vậy, mỗi một người một khẩu súng ngắn đã đủ khiến cho Lăng Thiên Thủy chết không có chỗ chôn.
“Không cần, trước tiên để cho tôi nói vài câu với cô ta”
Lăng Thiên Thủy tính toán anh nhiều như vậy, Diệp Phi muốn gặp mặt của cô ta, cũng coi như là giữ lại một kỷ niệm đẹp.
Không đợi cho Diệp Phi tiến lên gọi, giọng của Lăng Thiên Thủy đã truyền tới trước: “Diệp Phi, tôi muốn nói chuyện với anh” Trong lúc nói chuyện, cô ta đứng thẳng tắp trên boong tàu, tóc buộc lại, toàn thân mặc đồ màu đen, tuy là đang chạy trối chết nhưng vẫn duy trì được yêu kiều và cao ngạo như cũ.
Diệp Phi bước lên thuyền, đi qua đám người, nhìn vào Lăng Thiên Thủy mà cười một tiếng: “Hội trưởng Lăng, chúng †a còn có chuyện gì tốt để mà nói hay sao?”
“Diệp Phi, nói ra giá Lăng Thiên Thủy không nhìn những khẩu súng ngắn ở khắp nơi, mà nhấc bước chân, nhìn chăm chằm vào Diệp Phi: “Để cho tôi rời khỏi nơi này, đưa ra giá tiền để cho tôi được sống tiếp”
“Hội Thiên Lang đã bị tôi diệt, Trình Tuấn Khanh cũng sắp bị lột da rồi, cô bây giờ đã người cô đơn không nơi nương tựa, không còn gì cả”
Trong mắt của Diệp Phi lóe lên ánh sáng: “Cô còn có giá tiền cho mạng sống của mình sao?”
Nghe được những lời này của Diệp Phi, con ngươi của Lăng Thiên Thủy ngăn không được sự đau xót, tâm huyết nhiều năm khổ tâm kinh doanh, cũng bởi vì tên khốn Diệp Phi này mà bị hủy diệt hoàn toàn.
Cô ta thật hận mình không thể một lần bóp chết Diệp Phi, chỉ là ngay tại giờ phút này trong lòng cô rất rõ ràng, mình giết không nổi Diệp Phi, mà ngược lại sự sống chết của mình đang bị nắm lấy.
Dù sao đi chăng nữa, cô ta cũng phải sống mà đi đến Nhật Bản.
Nghĩ đến đây, cô ta hất tóc đen, mở miệng nói: “Chuyện này không cần anh phải lo, anh chỉ cần nói ra điều kiện là được”
“Tôi biết, tôi nhiều lần tấn công anh như vậy, còn suýt chút nữa là nổ chết anh, trong lòng anh hận tôi tận xương tủy.”
“Nhưng mà một đao giết chết tôi như vậy, chỉ có thể để cho anh trút được cơn giận mà thôi, cũng không thể đền bù lại được quá khứ, cũng không để anh nhận được lợi ích gì”
“Chi bằng anh cho tôi một con đường sống, đổi lại có thể đem lai cho anh nhiều thứ tốt”
Lăng Thiên Thủy dẫn dắt từng bước, còn như cố ý như vô ý mà vén nhẹ váy ngăn, tự lộ ra đùi trắng nõn nà của
Diệp Phi không chút khách sáo trả lời: “Xin lỗi, tôi không cần thứ tốt gì, tôi chỉ muốn nhìn thấy cô chết thô “Diệp Phi, đều là người trưởng thành rồi, chín chắn một chút có được không?”
Gương mặt xinh đẹp của Lăng Thiên Thủy trầm xuống: “Cái chết của tôi, không có một chút ý nghĩa gì với anh hết”
“Tôi cảm thấy có ý nghĩa là được rồi”
Diệp Phi từng bước một tiến về phía Lăng Thiên Thủy: “Không giết cô, không ai biết được, tương lai cô có tiếp tục đối phó tôi hay không.”
“Biệt thự và xe của tôi, còn có toàn bộ sản nghiệp của hội Thiên Lang, hết thảy tôi đều đưa cho anh”
Lăng Thiên Thủy còn ném cho Diệp Phi một tấm thẻ ngân hàng: “Trên đó còn có một triệu tỷ, anh cầm lấy đi”
“Những vật này, dù cô có đưa cho tôi hay không, cô cũng mang đi không nổi”
Diệp Phi cầm lấy thẻ ngân hàng mà chơi: “Cho nên một chút ý nghĩa cũng không có.”
Có thêm nhiều tiền, nhiều thêm lợi ích đi chăng nữa, ngay tại lúc mà Lăng Thiên Thủy bắt cóc Đường Kỳ Kỳ, đều đã được định trước là không thể đổi mạng của Lăng Thiên Thủy về.
“Diệp Phi, anh ngoan cố như vậy, thực ra là không biết đối nhân xử thế chút nào”
Lăng Thiên Thủy hét lên một tiếng với Diệp Phi: “Không sai, hiện tại là anh chiếm thế thượng phong, anh có cơ hội để giết chết tôi, nhưng không có nghĩa là anh có thể chịu được hậu quả đâu”
“Đã đến nước này, tôi có cái gì, anh chắc hẳn cũng biết rõ ràng.”
Cô tin tưởng Diệp Phi có hiểu rõ về mình.
Diệp Phi chậm rãi tới gần: “Không biết”
“Không biết sao? Đừng giả vờ nữa”
Lăng Thiên Thủy lật ra lá bài tẩy của mình: “Tôi nói cho anh biết, tôi ngoại trừ có quan hệ mật thiết với Huyết Y Môn, thì tôi còn là con gái nuôi của ngài Miyamoto nữa”
“Anh giết tính sổ, mà bố ¡ rồi, không chỉ có Huyết Y Môn đến tìm anh uôi của tôi cũng sẽ trả thù anh bằng mọi giá”
Cô còn lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
“Miyamoto ư? Là cái quái gì vậy? Lợi hại lắm sao?”