Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 966


trước sau

Chương 966:

Lý Mạt Mạt cười lạnh: “Anh thật sự nghĩ rằng, chúng tôi nghĩ anh dựa vào năng lực và tiền bạc của bản thân để mua được căn biệt thự Phi Long giá trị hơn ba nghìn tỷ sao?”

“Đừng nói đùa, nếu không phải Chu Tĩnh Nhi, đừng nói biệt thự Phi Long, nhà nghỉ anh cũng không có mà ở.”

“Hơn nữa hôm nay, nếu không phải Chu Tĩnh Nhi ra mặt, anh cảm thấy bản thân có thể tìm đường sống trong tay cậu Trần sao?”

Cô ta cố gắng phát tiết cảm xúc, muốn tất cả mọi người biết Diệp Phi bám váy phụ nữ, cô ta thật sự không thể chấp nhận nổi Diệp Phi được người khác hâm mộ hơn cô ta.

Mấy người Liễu Nguyệt Linh đều gật đầu rất mạnh, rất khinh thường Diệp Phi là tên ăn bám.

Diệp Phi nhìn Lý Mạt Mạt thở dài: “Mạt Mạt à Mạt Mạt, ánh mắt của em thật sự quá thiển cận, kém xa chú Dũng, thật đáng buồn mà”

“Người đáng buồn là anh”

Lý Mạt Mạt không chút do dự cắt lời Diệp Phi: “Diệp Phi, tôi biết, sau khi vào Nam Lăng, anh thấy tôi nổi tiếng lại ưu tú nên trong lòng không cân bằng”

“Gia cảnh anh nghèo khó, bố mẹ không tiền đồ, anh không thể tìm được một công việc tốt, có thể được đi làm mấy ngày cũng nhờ tôi sắp xếp”

“Mà tôi, nhỏ hơn anh hai tuổi, vừa tốt nghiệp đã là giám đốc tập đoàn Như Ý, ký được hợp đồng dài hạn với công ty Vân Âm, trở nên nổi tiếng với mức thu nhập hàng tỷ một năm”

“Anh và tôi từng có thời yêu đương tuổi học trò, đối lập như vậy, trong lòng anh khó tránh khỏi cảm thấy chênh lệch”

“Nhưng dù trong lòng có không cân bằng thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể bám váy Chu Tĩnh Nhi chứ!”

“Bây giờ anh có vẻ vẻ vang, thực chất chỉ là trăng trong nước, đến khi cô ta chơi chán anh rồi, anh cứ chờ bị đá đi”

Một hơi nói nhiều như vậy, hạ thấp Diệp Phi tới tận cùng xã hội, trong lòng Lý Mạt Mạt mới dễ chịu đôi chút: “Anh, tự nghĩ cách giải quyết cho tốt đi”

“Diệp Phi, tuy Mạt Mạt nói lời chói tai, nhưng tất cả đều là lời thật lòng.”

Liễu Nguyệt Linh cũng âm dương quái khí: “Cậu bám váy chặt như vậy rất làm mất mặt bố mẹ mình”

Diệp Phi cười nhạt: “Yên tâm, hôm nay ai mất mặt, chứ không thể

là tôi”

“Đừng mạnh miệng như vậy”

Liễu Nguyệt Linh bắt chéo hai chân, tất chân cao tận đùi: “Chậc chậc, cậu nhìn cậu đi, đều là người trẻ tuổi, nhưng kém Mạt Mạt, càng kém xa hội trưởng đêm nay”

“Nghe nói hội trưởng Nam Lăng cũng tầm tuổi cậu, nhưng người ta lại có thể làm mưa làm gió, chỉnh hợp lại Nam Lăng năm bè bảy mảng một lần nữa”

“Đến ông trời có khi còn phải khen người ta.”

“Có thể nói là hạc trong bầy gà”

Liễu Nguyệt Linh khinh thường Diệp Phi: “Con cậu thì sao, ha ha, không bằng đầu ngón tay”

“Nghe anh tôi nói, hội trưởng mới không chỉ có thủ đoạn hơn người, còn có võ nghệ cao cường”

Trần Phi Lang đột nhiên thấp giọng chêm một câu: “Một bàn tay đã có thể áp chế được hội trưởng Vương”

Nghe nói thế, mấy người Liễu Nguyệt Linh đều kinh ngạc kêu thành tiếng, không thể ngờ được hội trưởng mới mạnh như vậy.

Hồng Đại cũng cười cười: “Đâu chỉ có thể, mối quan hệ của anh ấy rất rộng, không thấy người nhà họ Giang, họ Chu, họ Tống, thậm chí cả Diệp Đường cũng đến nịnh nọt sao?”

Mấy người Lý Mạt Mạt lại khiếp sợ không thôi, ngay cả Diệp Đường cũng kính trọng, vị hội trưởng mới này không đùa được.

Liễu Nguyệt Linh ngồi thẳng người: “Rất nhanh là có thể được thấy hội trưởng mới rồi, tôi nhất định phải nhìn kỹ hạc trong bầy gà này”

Mấy cô gái trẻ bên cạnh cũng hưng phấn không ngừng.

“Cảm ơn các vị khách quý, đêm nay là một ngày lành, nhưng tôi biết, so với việc nghe tôi nhiều lời vô nghĩa, mọi người càng muốn được nhìn thấy hội trưởng Diệp sớm một chút”

Lúc này, trên sân khấu, Vương Đông Sơn nói lời mở đầu rồi vung bàn tay lên: “Bây giờ, xin mời hội trưởng Diệp nói mấy câu”

Nhóm người Liễu Nguyệt Linh tất cả đều võ tay nhiệt liệt, nghển dài cổ nhìn về phía trước.

Diệp Phi cười cười, đi về phía trước.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện