Chương 980:
Mộ Dung Tam Thiên mặc dù bị người khác ngầm chán ghét nhưng cũng không ai dám nói gì cả, mỗi khi đi tới đâu ông ta vẫn luôn là tâm điểm của người khác.
Bọn họ chưa bao giờ chịu thiệt như vậy.
Cô gái mắt hạnh ngã trên mặt đất, khuôn mặt bị che lại cực kỳ bi phẫn: “Anh dám đánh tôi?”
Bốp!
“Tôi là hội trưởng Nam Lăng, còn cô chỉ là một đệ tử của Chấp Pháp Đường, có tư cách gì gào thét với tôi?”
Bốp!
“Trưởng lão Mộ Dung còn chưa nói gì mà một đệ tử như cô dám lên tiếng dông dài? Cô nghĩ ông ta chết rồi chắc?”
Bốp!
“Chấp Pháp đường không phải lúc nào cũng xem trọng tư lịch hay sao? Bây giờ tôi sẽ thay thế Chấp Pháp đường giáo huấn cô về tôn tỉ trật tự”
Diệp Phi mạnh tay tát cô gái mắt hạnh đến choáng váng, vừa răn dạy ả.
Đồng bọn của ả tính nhào lên ngăn cản nhưng lại bị Độc Cô Thương không chút lưu tình đá bay.
Bai Một cái tát cuối cùng, Diệp Phi tát bay hai chiếc răng của cô gái mắt hạnh, còn nắm lấy tóc của ả, nói: “Nhớ cho kỹ, sau này phải học cách yêu trẻ kính già, nếu không sẽ còn có người khác dạy cô cách làm người.”
Diệp Phi vứt ả lên mặt đất, sau đó đi về phía Mộ Dung Tam Thiên: “Trưởng lão Mộ Dung, thật ngại quá, mượn cớ thay ông dạy dỗ người không biết lý lẽ, ông chắc hẳn không ngại đâu nhỉ?”
Anh còn lấy khăn giấy cẩn thận lau chùi bàn tay.
“Diệp Phi, ngươi thực sự quá càn rỡ!” Mộ Dung Tam Thiên lúc này mới phản ứng lại, đập tay lên bàn gầm lên: “Đệ tử của Chấp Pháp Đường ngươi cũng dám đánh! Trong mắt ngươi còn có ta hay không? Có Liên đoàn võ thuật hay không?”
Diệp Phi lạnh lùng cười: “Trưởng lão Mộ Dung, mắt ông có vấn đề à? Không nhìn thấy ả ta mạo phạm tôi hay sao? Dĩ hạ phạm thượng là điều tối ky ở liên đoàn võ thuật, ông đến cái căn bản này cũng không quản nổi thì có tư cách gì để quản tôi, quản liên đoàn võ thuật ở Nam Lăng?”
Anh mặt lạnh tanh nhìn đối phương nói: “Chấp Pháp đường quan trọng nhất là công bằng, nếu đã không thể công bằng thì Chấp Pháp đường cũng không cần phải tồn tại nữa”
Diệp Phi, mày muốn làm phản hả?”
Mộ Dung Tam Thiên trực tiếp quy tội cho anh nói: “Mày muốn khiêu khích tôn nghiêm của liên đoàn võ thuật, khiêu khích quyền uy của Chấp Pháp đường hay sao?”
Ngay lập tức mười mấy đệ tử của Chấp Pháp Đường đẳng đằng sát khí tiến tới, sẵn sàng bắt lấy Diệp Phi bất cứ lúc nào.
“Tôi không muốn khiêu khích các người” Diệp Phi không hề sợ hãi nói: “Tôi chỉ không thể nhận cái tội danh mà các người quy chụp cho tôi thôi. Nếu tôi khinh nam bá nữ, nếu tôi lạm sát kẻ vô tội
Nếu vì mặt mũi, chỉ khi nào tất thắng mới dám xuất chiến thì thế giới này làm gì có cái gọi là quyết chiến! Làm gì có cái gì gọi là thắng thua! Vì thế nên, các người muốn tôi quỳ xuống chịu phạt, tôi không phục, cũng không chấp nhận hình phạt.
Nếu các người lo lắng tôi thua sẽ khiến liên đoàn võ thuật mất mặt thì ông trực tiếp báo cáo lên Cửu Thiên Tuế, đuổi tôi khỏi Liên đoàn võ thuật là được. Nhưng trước đó thì các người ai cũng không thể ngăn cản trận chiến này của tôi! Càng đừng nghĩ tới việc dựa vào tội danh này mà trừng trị Diệp Phi trầm giọng: “Hơn nữa, chuyện của mấy người Tiết Như Ý, trưởng lão Mộ Dung cũng nên cho tôi một lời giải thích”
Mấy người Tiết Như Ý nghẹn ngào hô: “Hội trưởng…”
“Ha ha ha, Diệp Phi, ông đây từng nhìn thấy không ít kẻ cuồng vọng như cậu, nhưng trước giờ chưa thấy ai không biết sống chết như cậu” Vừa dứt lời, Mộ Dung Tam Thiên cười lớn nói: “Lão phu dẫn người tới để trừng phạt cậu, cậu lại muốn tôi phải cho lời giải thích? Tôi nói cho cậu biết, đừng nói là đánh bọn họ ba mươi roi, mà cho dù trực tiếp đánh chết thi tôi đây cũng không cần giải thích với ai cả. Cậu chỉ là một hội trưởng nho nhỏ, hơn nữa chỉ là công cụ mà Cửu Thiên Tuế mượn lấy để dẹp nội chiến trong nội bộ liên đoàn võ thuật ở Nam Lăng, cậu có tư cách gì mà lời qua tiếng lại với tôi? Lại nói chẳng lẽ cậu không biết trình độ của tôi? Nếu cậu cho rằng tôi chỉ là dựa vào danh vọng mà ngồi lên cái ghế này thì cậu sai rồi!”
Vừa nói, khí thế nổ ra, giống như một trận cuồng phong tới thổi bay mành che bốn phía, cảnh tượng khiến người người thất sắc.
“Tôi cho ngươi cơ hội cuối cùng, quỳ xuống nhận phạt sau đó đi theo tôi tới Long Đô chịu tội, nếu không hôm nay chính tay lão phu sẽ phế cậu!”
Mộ Dung Tam Thiên phát ra một luồng khí thế sắc bén.