Chương 985:
Một đám người Nhật Bản cũng vừa cười vừa ra cửa, nhìn thấy đệ tử liên đoàn võ thuật, không thèm nói nói hai lời, giơ chân đá ngã xuống đất.
Vô cùng càn rỡ.
“Bốp!” Lúc này cô gái mắt hạnh bỗng nhiên đi tới, không hề báo trước giơ tay tát Diệp Phi một cái.
“Đồ bỏ đi!”
Cô cũng nhận định Diệp Phi chết chắc rồi, cho nên không chút che dấu oán hận.
“Cô!” Vương Đông Sơn phẫn nộ muốn tiến lên, lại bị Mộ Dung Tam thiên trừng mắt bắt thôi: “Các người làm gì? Muốn †ạo phản hả?”
“Cầm nói Diệp Phi là phế vật đâu có sai?”
“Thân thủ không bằng người ta, không kẹp chặt đuôi làm người, còn kêu gào quát đối đầu, hại người hại mình, còn đáng vứt đi hơn rác rưởi “Diệp Phi, chuyện này do cậu gây ra, cậu tự chịu một mình đi, nhanh giải quyết chuyện này đi, nếu không lại liên lụy đến liên đoàn võ thuật”
“Còn nữa, từ giờ trở đi, tạm dừng quyền hạn hội trưởng liên đoàn võ thuật Nam Lăng, cậu không còn quyền điều động đệ tử đi làm việc nữa”
Mộ Dung Tam Thiên dứt khoát bỏ đá xuống giếng: “Dám làm trái, giết ngay lập tức”
“Cầm, truyền lệnh Mộ Dung Phi Hùng đến Nam Lăng, dẫn dắt đệ tử Chấp Pháp Đường, giám sát toàn cục ở liên đoàn võ thuật Nam Lăng, chờ Cửu Thiên Tuế về Thần Châu rồi tính tiếp”
Diệp Phi đang nửa chết nửa sống, Mộ Dung Tam Thiên một địch mười, khí thế tất nhiên kiêu ngạo hẳn lên.
Cô gái mắt hạnh mừng như điên: “Đã rõ”
Diệp Phi không để ý lời nói của Mộ Dung Tam Thiên, cũng không để mắt cái tát của cô gái mắt hạnh, anh yên tĩnh nhìn vào khoảng không, đầu óc chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ.
Đôi mắt cũng vô hình trung trở nên trong trẻo.
Anh bỗng nhiên thấy rõ chim chóc vỗ cánh trên bầu trời, cảm nhận được máu đang không ngừng di chuyển trong cơ thể.
Một dòng năng lực mạnh mẽ kích động ở đan điền, giống như sẽ bứt ra bất cứ lúc nào… Cùng lúc đó, ngồi trên xe thương vụ rời khỏi liên đoàn võ thuật Nam Lăng, Sensui Yui cắn môi nhìn Miyamoto Takumamori thấp giọng hỏi một câu: “Sư phụ, vừa rồi sao thầy không giết chết chúng đi?”
Cô ta nhẹ giọng bổ sung: “Bây giờ không giết anh ta, con lo anh ta sẽ chạy mất hoặc gọi người tới, thậm chí tam đại đế thần châu cũng tham gia”
“Giết Diệp Phi rất dễ, nhưng đây không phải mà sư phụ muốn”
Ánh mắt Miyamoto Takumamori nhìn về
“Đối thủ yếu như thế, cứ cho cậu ta sống lâu thêm một tuần, để cậu ta phải sống nốt quãng đời còn lại trong sợ hãi và tuyệt vọng.”
“Chạy trốn, cậu ta không dám, tính mạng một nhà lớn nhỏ dù sao cũng quan trọng hơn cậu ta.”
“Còn viện binh, chúng ta quang minh chính đại hạ chiến thư, Diệp Phi cũng đã đồng ý đấu một trận, đừng nói những người khác, cho dù Đồ Cẩu Thặng cũng không tham gia nổi”
“Tuy tam đại đế đáng sợ, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, đó chính chính nhân quân tử tự cho mình là đúng.”
“Chỉ cân chúng ta không ám sát hội trưởng Nam Lăng, tam đại đế sẽ không có bất cứ hành động gì”
“Cho nên bảy ngày sau, Diệp Phi chỉ có thể ngoan ngoãn đến núi Ngô Đồng ơn chịu chết”
Miyamoto nhìn xa trông rộng, tính toán rõ ràng khiến Sensui Yui vô cùng thán phục.
Takahashi Hikari ở bên cạnh không kiềm chế được rùng mình.
Được xưng là sư phụ Kiếm Thánh của một thế hệ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tay lau vết máu nơi khóe miệng…
“Diệp Phi thua thảm rồi sao?”
Miyamoto đã quật ngã hàng ngàn đệ tử của liên đoàn võ thuật, sau đó đánh bại cao thủ Tiết Như Ý và Hoàng Thiên Kiều, lại làm Độc Cô Thương và Diệp Phi bị thương nặng, cuối cùng cứu đi các đệ tử trong ngục của mình.
Khi tin tức này được truyền trong giới thượng lưu Nam Lăng, tất cả những người biết Diệp Phi đều rất kinh ngạc.
Trên buổi đấu giá, trong tiệc rượu của Trịnh thị, rất nhiều người đã biết được năng lực của Diệp Phi, cho nên khi nghe thấy anh không chịu được một chiêu đó, một đám người đều khiếp sợ khó tin.
Nhưng sự thật đã bày ra trước mặt, không chỉ Diệp Phi phải trốn đi bế quan chữa vết thương, mà Mộ Dung Tam Thiên còn tuyên bố liên đoàn võ thuật rơi Nam Lăng vào trạng thái khẩn cấp.