Chương 987:
Một lần, hai lần, mười lần, một trăm lần… Diệp Phi cũng không biết qua bao lâu, tu luyện bao nhiêu lần, chỉ biết tốc độ vận chuyển “Thái Cực kinh” càng lúc càng nhanh, càng ngày càng lưu loát.
Tuy mỗi lần đều bị tra tấn chết đi sống lại, nhưng anh cũng phát hiện sau mỗi lần rèn luyện xong, tinh thần và sức mạnh đều như được lột xác.
Diệp Phi còn có thể cảm nhận được sức mạnh sâu thẳm trong đan điền càng ngày càng tiếp cận được điểm giới hạn.
Nhoáng cái đã sáu ngày, buổi chiều, sắc trời dần tối đi.
Thẩm Đông Tinh, Chung Thiên Sư, Diệp Vô Cửu và Thẩm Bích Cầm ngồi vây trước bàn ăn trong phòng khách, trên mặt đều mang vẻ nặng nề.
Thời gian quyết chiến chỉ còn lại 24 tiếng, bọn họ không biết Diệp Phi có thể chữa khỏi nội thương không, nhưng ai cũng biết thời gian của Diệp Phi không nhiều nữa.
Cho dù quyết chiến với Miyamoto Takumamori, hay tìm cơ hội thoát khỏi Nam Lăng, Diệp Phi đều cần nhanh chóng quyết định.
“Rầm” Ngay lúc Thẩm Đông Tinh muốn để Tô Tích Nhi đi tìm Diệp Phi, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, sau đó mười mấy chiếc xe công vụ màu đen vọt vào.
Từ cửa xe có mấy chục đệ tử của Chấp Pháp Đường chui ra, trong tay cầm vũ khí, đằng đẳng sát khí.
Bọn họ nhanh chóng vây quanh biệt thự Phi Long.
Ngay lập tức, cô gái mắt hạnh có tên là Cầm hiên ngang xuất hiện, mang theo hơn mười người cao thủ Chấp Pháp Đường nghênh ngang xông vào sảnh lớn.
Tô Tích Nhi đứng ngẩn ra ở cửa theo bản năng hô: “Mấy người tìm ai?”
“Bốp!” Người phụ nữ mắt không nhìn Tô Tích Nhi, đã trở †ay tát một cái lên mặt cô ấy.
Thẩm Đông Tỉnh thấy thế giận tím mặt tiến lên: “Cung Tố Cầm, sao cô lại đánh người thế?”
“Bốp!” Người phụ nữ mắt hạnh không nói hai lời, cũng trực tiếp cho Thẩm Đông Tinh một cái tát.
Thân thủ cô ta không bằng Diệp Phi và Mộ Dung Tam Thiên, nhưng lại mạnh gấp mười lần Thẩm Đông Tinh và Tô Tích Nhi , cho nên họ không thể ngăn cản được.
Sắc mặt Chung Thiên Sư trầm xuống: “Mấy người tới đây để giương oai sao?”
Thẩm Đông Tinh giận nhưng không thể mắng: “Cô dám đánh tôi?”
Mấy vệ sĩ của Thẩm thị muốn động thủ, nhưng lại bị đệ tử của Chấp Pháp Đường đá một cái, sau đó lấy kiếm để trên cổ uy hiếp.
Cô gái
Thẩm Bích Cầm nâng Tô Tích Nhi dậy rồi nói: “Diệp Phi bị thương, cô tìm Diệp Phi làm gì?”
“Bị thương sao, ha ha, đáng đời, đồ không biết trời cao đất dày như vậy không bị đánh chết tại chỗ đã may cho anh ta lắm rồi”
Cung Tố Cầm nhếch khóe miệng, không ai bì nổi nói: “Trưởng lão Mộ Dung có lệnh, ngày mai chính buổi quyết chiến ở núi Ngô Đồng”
“Vì để tránh Diệp Phi sợ hãi hay chạy trốn, từ giờ trở đi, anh ta sẽ bị chúng tôi theo dõi trông chừng cho đến ba giờ chiều ngày mai, khi trận chiến diễn ra”
“Cho nên các người nhanh chóng nói Diệp Phi cút ra đây để chúng tôi trông coi, nếu không chúng tôi sẽ xử lý lũ phế vật như mấy người đấy”
Cô ta liếc mắt nhìn xung quanh: “Diệp Phi, cút ra đây”
Không ai đáp lại.
Thẩm Đông Tinh nói một câu: “Anh Phàm không ở đây…”
“Lục soát!” Cung Tố cầm ra lệnh một tiếng, mười mấy đệ tử Chấp Pháp Đường lập tức hành động, dứt khoát thô bạo đá văng các cửa phòng để tìm kiếm.
Phòng bếp, toilet, phòng chứa đồ cũng bị đá văng ra.
Diệp Vô Cửu theo bản năng muốn ngăn cản lại bị đệ từ Chấp Pháp Đường đẩy ra, suýt chút nữa đâm vào góc bàn bén nhọn.
Thẩm Bích Cầm gấp gáp hô lên: “Các người làm gì thế?”
Chung Thiên Sư cũng cực tức giận muốn động thủ, nhưng hiểu chuyện mặc dù mình là Huyền cảnh hạng nhất nhưng đánh nhau lại rất kém.
Hơn nữa đối phương nhiều người như vậy, một khi đánh nhau, Thẩm Bích Cầm và Tô Tích Nhi sẽ gặp họa.
Lúc này, mười mấy đệ tử Chấp Pháp Đường quay lại, liên tục lắc đầu tỏ vẻ không tìm được Diệp Phi.
Biệt thự Phi Long tổng cộng có hai tầng hầm, một cái ở phía dưới bên ngoài gara, một cái ở dưới cầu thang của sảnh lớn.
Phòng trước rộng 30 mét vuông dùng để đựng đồ, phòng sau có hai phòng một sảnh để có thể tránh tai nạn.