Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1000


trước sau

Chương 1000:

“Giữa hai ta không cần xin lỗi, chị không hận cậu chút nào.

Cậu không cần có trách nhiệm với chị, cũng không thấy áy náy, chị chỉ hy vọng cậu đừng xua đuổi chị, chị chỉ xin một vị trí nhỏ trong lòng cậu thôi”

Tống Hồng Nhan rất thẳng thắn rất chân thành, không cho Diệp Phi cơ hội từ chối: “Có thể được thấy cậu, chị đã rất vui rồi”

Diệp Phi cười khổ một tiếng: “Cảm ơn chị”

“Diệp Phi, trận chiến ngày mai, tuy chị hy vọng cậu thắng, nhưng cả chị và cậu đều không thể đoán trước được kết quả”

Tống Hồng Nhan híp mắt, bò tới đùi Diệp Phi, vòng tay ôm cổ Diệp Phi, gương mặt đầy quyến rũ, hơi thở như lan nói: muốn chị Diệp Phi nhìn đôi môi đỏ rực của người phụ nữ gần trong gang tấc này, trái tim không khỏi thắt lại, nhưng lại cưỡng ép bản thân áp ngọn lửa trong lòng xuống.

Anh khẽ cười một tiếng: “Khen thưởng sao?”

“Không”

Giọng nói Tống Hồng Nhan dịu dàng: “Chị muốn sinh con cho cậu…”

Hai giờ chiều hôm sau, Diệp Phi dẫn theo Độc Cô Thương và Cung Tố Cầm xuất hiện ở trên đỉnh núi Ngô Đồng.

Anh vẫn chưa hề cá nước thân mật với Tống Hồng Nhan.

Trong lòng Diệp Phi hiểu rất rõ là Tống Hồng Nhan lo lắng mình thất bại sẽ chết bất thình lình, muốn chừa lại cho mình hạt giống, tránh để Diệp Phi không có đời sau.

Tấm lòng và tình cảm như vậy khiến Diệp Phi vô cùng cảm động, cũng chính vì cảm động nên Diệp Phi mới không nhân cơ hội hưởng lợi.

Anh càng hy vọng là có thể khỏe mạnh quay về gặp Tống Hồng Nhan.

Gió núi rít gào, không khí lạnh lẽo.

Diệp Phi đi dạo ở đỉnh núi một vòng sau đó bèn ngồi trên chiếu điều hòa khí tức.

Anh xuất hiện trước giờ đấu, một là để thích nghỉ với địa hình, hai là có thể tạo biểu hiện giả khiến Miyamoto.

Takumamori ngộ nhận là anh đang rất căng thẳng.

“Diệp Phi, vô dụng thôi, mày nhất định sẽ thua”

Tuy Cung Tố Cầm bị hành hạ đến chết đi sống lại nhưng mà vẫn ngẩng đầu lên cười khinh Diệp Phi: “Miyamoto Takumamori hẳn là cường giả cấp Địa cảnh, một cấp huyền cảnh như mày sao có thể liều sống chết được, kết quả sẽ chỉ như lấy trứng chọi đá mà thôi”

“Hôm nay

mày sẽ chết rất thê thảm, haha, Diệp Phi, mày nhất định phải chết”

Ánh mắt cô ta lóe lên tia lửa, nhìn điên dại và đáng sợ.

Cô ta nghĩ đến cái chết thảm của Mộ Dung Phi Hùng và đệ tử của Chấn Pháp Đường thì tim đau như là bị dao cắt, hận không thể lột da lóc xương Diệp Phi.

“Vậy thì mày chờ xem đi, xem hôm nay ai sẽ chết.”

Diệp Phi cũng không hành hạ Cung Tố Cầm nữa, cô ta đã không chịu nổi ba lần bị cổ trùng căn xé, anh muốn giữ cô ta lại xem hết trận chiến này, nhìn thấy Mộ Dung Tam Thiên chết.

Độc Cô Thương xách Cung Tố Cầm đến một góc, sau đó lấy vải nhét miệng cô ta lại tránh cô ta la hét âm ĩ

Diệp Phi vừa mới dưỡng thần mười lăm phút thì trên đỉnh núi đã vang lên tiếng gầm rú của một đoàn xe.

Cửa xe mở ra, Mộ Dung Tam Thiên dẫn theo đệ tử của Chấp Pháp Đường xuất hiện.

“Diệp Phi, Diệp Phi, Diệp Phi!”

Mộ Dung Tam Thiên chui ra khỏi xe liếc mắt thấy Diệp Phi, lập tức giận không kiềm được xông tới gầm lên: “Tao muốn giết mày, tao muốn giết mày”

Ông ta cũng chỉ mới về Long Đô mấy ngày mà không ngờ không chỉ liên đoàn võ thuật Nam Lăng đổi chủ mà cháu trai Mộ Dung Phi Hùng của ông ta cũng đã đi đời rồi.

Ông ta trở tay muốn rút dao liều chết với Diệp Phi, nhưng mấy tên đàn em lại vội vàng kéo ông ta lại.

“Mộ Dung Tam Thiên, ông có muốn chết cũng đừng vội như vậy.”

Diệp Phi mở mắt nhìn Mộ Dung Tam Thiên lên tiếng: “Đợi tôi làm thịt Miyamoto Takumamori xong thì giết ông sau cũng chưa muộn”

“Thằng nhãi ranh! Thằng nhãi ranh!”

Mộ Dung Tam Thiên nổi đầy gân xanh: “Tao cho mày biết, hôm nay cho dù mày có chết hay không thì sao cũng sẽ trả thù cho bằng được”

Cả đêm ông ta không ngủ, vừa nhắm mắt lại là thấy hình ảnh Diệp Phi giết chết Mộ Dung Phi Hùng, tim chảy cả máu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện