Dù câu nói của Lý Thế Kiệt có sức sát thương như thế nào đi chăng nữa, Nhã Phương vẫn không nghe.
Đối với cô ấy, những câu nói đó cứ như cơm bữa vậy.
Điều quan trọng vẫn là, chỉ cần được yêu anh, ở bên anh là Nhã Phương đã cảm thấy mãn nguyện.
Bỏ ngoài tai những gì Lý Thế Kiệt vừa nói, Nhã Phương vẫn ngoan cố hét lên: "Nhưng em thì thích anh!"
Tiếng hét của cô ấy vang vọng khắp một khu vực nhất định trong rừng.
Cũng từ tiếng hét ấy mà không biết loài chim gì như bị giật mình, đập cánh bay theo đàn lên bầu trời đêm.
Đút hai tay vào túi quần, Lý Thế Kiệt nhìn vào ngôi nhà gỗ gần đó vài giây.
Bên trong hoàn toàn tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì cả.
Gió trong khu vực núi rừng cũng ngày một thổi mạnh hơn làm lá cây rơi rụng bay lất phất trên không.
Bầu trời đêm đen đã chuyển sang có chút ửng hồng như đang báo hiệu một đợt mưa sắp đến.
Tiếng sấm chớp nổ lên trên đầu, một tia sáng xẹt ngang qua như muốn xé toạc cả bầu trời ra làm đôi.
"Cô nghe không rõ những gì tôi vừa nói à?" Lý Thế Kiệt hỏi.
Nhã Phương cũng không quan tâm đ ến những gì anh đang nói bởi cô ấy biết đó là những lời mình không nên nghe.
Cô ấy liền nói: "Có thể anh không biết, thật ra, em đã thích anh từ lâu lắm rồi.
Lúc nhỏ, em cứ nghĩ đó chỉ là cảm giác thông thường, nhưng khi anh rời xa em và ngày càng lớn hơn, em vẫn không thể quên đi hình bóng của anh.
Cho dù anh có là người như thế nào đi chăng nữa, em vẫn muốn ở bên anh.
Đó mới là hạnh phúc đối với em.
Em không cần biết lúc quãng thời gian anh rời đi có như thế nào và trải qua chuyện gì đi chăng nữa cũng không quan trọng.
Chỉ cần được ở bên anh thì em sẵn sàng chấp nhận tất cả.
Cho dù có gặp nguy hiểm…"
Nói đến đấy, Nhã Phương lập tức im bặt.
Cô ấy nhận ra mình đã lỡ lời khi để cảm xúc chiếm giữ cơ thể mình quá lâu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, mọi thứ sẽ không còn ổn nữa.
Tất cả những gì Nhã Phương nói, Lý Thế Kiệt đều nghe rõ cả, và nếu đó là lời nói dối thì anh cũng phải nói là anh tin tất cả.
Nhưng câu nói cuối cùng chính là câu khiến Lý Thế Kiệt chú ý nhất.
Cô ấy đã nhắc đến hai từ "nguy hiểm".
Tại sao cô ấy lại biết ở bên anh sẽ gặp nguy hiểm?
Rốt cuộc cô ấy đã biết bao nhiêu chuyện về anh?
"Nguy hiểm?" Lý Thế Kiệt hỏi.
Nếu Nhã Phương đã nói như vậy thì anh cũng quyết định vào thẳng vấn đề: "Tại sao cô biết ở bên cạnh tôi cô sẽ nguy hiểm?"
Đối diện với một người như Lý Thế Kiệt, Nhã Phương biết nếu đã lỡ lời một hai câu, hay thậm chí là nửa câu thì coi như chuyện đó không thể tiếp tục che giấu được nữa.
Cô ấy quyết định lật bài ngửa, nói thẳng: "Phải.
Em biết anh là một sát thủ.
Em biết anh là Zero.
Mọi chuyện của anh em đều biết hết cả.
Như vậy thì đã sao chứ? Em thích anh nên tìm hiểu về anh, như vậy thì có gì sau kia chứ?"
Lý Thế Kiệt im lặng.
Chuyện anh là một sát thủ, rất ít người biết.
Thậm chí kể cả người trong tổ chức, họ cũng chỉ nghe qua tên của anh chứ không bao giờ gặp mặt, nếu thấy nhau ngoài đời họ đều không nhận ra anh.
Chỉ có một số ít trong tổ chức mới thấy được gương mặt thật sự của sát thủ có biệt danh là Zero này.
Những gì Nhã Phương nói ra cũng chứng tỏ khả năng của cô ấy cũng không hề tầm thường.
Lý Thế Kiệt liền cảnh giác, nhìn cô gái vẫn còn ngồi dưới đất kia: "Thì ra trước đây cô theo dõi tôi."
Nhã Phương cứng họng.
Không biết cô ấy nghĩ gì rồi lại nói tiếp: "Em thừa nhận em có theo dõi anh.
Tất cả mọi thứ của anh em đều biết rõ.
Nhưng, những gì em nói với anh ở lần đầu tiên gặp lại, đều là sự thật."
Lý Thế Kiệt không muốn nghe chuyện này thêm bất cứ phút giây nào nữa.
Anh nói: "Được rồi.
Trước đây cô theo dõi tôi, tôi không tính với cô.
Như cô biết rồi đó, tôi là một sát thủ, có bao nhiêu kẻ thù đang muốn giết tôi nên ở bên cạnh tôi sẽ nguy hiểm như thế nào thì chắc cô cũng biết rõ.
Vậy tại sao cô cứ cắm đầu vào tôi làm gì?"
"Vì em yêu anh." Nhã Phương đứng dậy, lập tức chạy đến, vòng tay qua người Lý Thế Kiệt, ôm lấy cả người anh.
Đầu cô ấy tựa lên bộ ng ực săn chắc của anh: "Cho dù có chết, em cũng muốn được ở bên cạnh anh."
Lý Thế Kiệt dường như không đủ kiên nhẫn nữa, nhưng anh vẫn cố nén nhịn.
Anh lấy tay Nhã Phương ra khỏi người mình, không dùng lực quá mạnh đẩy cô ấy ra xa mình một chút.
Nhã Phương không chịu thua.
Cô ấy liền ôm lấy cánh tay anh.
Cánh tay chạm phải phần ngực của cô ấy khiến Lý Thế Kiệt muốn rụt lại nhưng không thể vì cô ấy ôm lấy quá chặt.
Không phải anh có vấn đề về giới tính hay một khuynh hướng tính dục khác, mà vì nếu phải chạm vào ngực, anh chủ muốn chạm vào một mình Trịnh Thu Cúc.
Nhưng đó có lẽ chỉ mãi mãi nằm ở tương lai và xa tầm với với Lý Thế Kiệt, không thể nào thành hiện thực.
"Buông tôi ra." Lý Thế Kiệt lạnh lùng nói.
Nhã Phương không nghe mà lại kéo anh đi về phía ngôi nhà gỗ.
Cô ấy gắng sức nhưng dường như không thể lay chuyển được anh.
Cô ấy quay đầu lại, giơ tay quệt đi giọt nước mắt còn đọng lại ở khoé mắt, nói: "Anh không yêu em, em cũng chấp nhận.
Nhưng anh phải đi theo em, nếu như sẽ không còn thời gian nữa đâu."
"Không còn thời gian?" Lý Thế Kiệt lặp lại: "Tại sao không còn thời gian?"
Anh không hiểu tại sao Nhã Phương lại nói với mình như vậy.
Không phải cô ấy nói tháng sau sẽ sang Mỹ để kết hôn sao? Tại sao lại không còn thời gian?
Nhã Phương buông Lý Thế Kiệt ra, bất giác lùi lại một bước, đầu hơi cúi, không dám nhìn anh.
Cô ấy biết mình lại lỡ lời, nhưng lần này là cố tình.
Nhã Phương không muốn tận mắt chứng kiến Lý Thế Kiệt bị giết.
Cảm giác tận mắt chứng kiến người mình yêu bị giết là như thế nào? Nhã Phương không dám nghĩ đến điều đó.
Cô ấy không hề muốn chuyện này xảy ra.
Dù xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng sẽ tìm đủ mọi cách để bảo toàn tính mạng của anh, cho dù đó là cách có thể nói là tồi tệ và có chút nhẫn tâm nhất.
Nhìn