Ánh nắng vàng bên ngoài chiếu qua khe cửa, sát gần đến giường, hắt một luồng ánh sáng đủ chiếu sáng cả căn phòng.
Lý Thế Kiệt tỉnh giấc.
Đầu anh đau như búa bổ.
Đây là hậu quả cho việc đã uống quá nhiều thức uống có cồn vào đêm qua.
Theo bản năng, Lý Thế Kiệt quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Trịnh Thu vẫn còn đang ngủ rất say.
Tấm chăn được đắp ngang bụng, cả phần thân trên lộ ra trước mắt anh.
Mọi chuyện đêm qua, Lý Thế Kiệt đều nhớ rất rõ.
Chẳng qua do tâm trạng anh gần như suy sụp nên mới như một gã say xỉn thật sự.
Lúc đó, độ tỉnh táo của anh vẫn hơn năm mươi phần trăm và ý thức được mình đang làm gì, muốn gì và biết được Trịnh Thu Cúc đã biết chuyện mình là người cứu cô ở đại học W.
Một con thú hoang bị ép đến đường cùng cuối cùng cũng phải bộc lộ bản chất thật của nó.
Lý Thế Kiệt cũng không ngoại lệ.
Có lẽ đêm qua là đêm mà anh cảm thấy mình hạnh phúc nhất.
Nhưng mà bây giờ tỉnh lại, sự hưng phấn và vui vẻ đó vẫn còn tồn đọng lại một chút.
Thứ hiện diện trong đầu anh nhiều nhất hiện tại chính là, hôm nay Trịnh Quang sẽ đến công ty.
Anh cần đến gặp ông ta.
Nhưng nếu làm vậy, mọi thứ về Trịnh Thu Cúc mà khó khăn lắm anh mới có được chẳng khác nào tan biến tất cả.
Một bên là chữ hiếu, mang theo nỗi thù hận chất chứa bao lâu nay.
Một bên là tình yêu thực sự của mình.
Chọn thế nào đây?
Lý Thế Kiệt kéo chăn, đắp lại đàng hoàng cho Trịnh Thu Cúc.
Anh đặt một nụ hôn lên trán của cô, nói rất khẽ: "Anh yêu em.
Nhưng mà… anh xin lỗi."
Đứng dậy, Lý Thế Kiệt tìm giấy là bút.
Ngồi viết một lúc, anh cầm tờ giấy đặt dưới điện thoại của Trịnh Thu Cúc, giơ tay lên xoa nhẹ đầu cô.
Anh thầm nghĩ: Có một số chuyện nó bắt buộc phải đến.
Anh xin lỗi.
Nếu kiếp này em không thể chấp nhận anh thì… hẹn em kiếp sau vậy.
Thay xong bộ đồ, Lý Thế Kiệt kéo rèm lại để giấc ngủ của Trịnh Thu Cúc không bị ảnh hưởng.
Sau đó anh rời khỏi phòng.
Mọi chuyện rồi cũng phải giải quyết, không sớm thì muộn.
Vậy thì đích thân mình sẽ đến đối diện với nó.
...***...
Trịnh Thu Cúc vừa tỉnh lại đã không thấy Lý Thế Kiệt đâu cả.
Nhìn lại tấm chăn trên người, cô biết anh đã giúp mình đắp lại nó vì thông thường khi cô thức dậy, tấm chăn không bao giờ được đắp ngay ngắn như vậy cả.
Không thấy anh cũng không sao, cô nghĩ.
Vì anh lúc nào mà chẳng bận rộn, đi đâu đó từ sáng cho đến tối mới quay về nhà.
Người đàn ông cũng biết quay về nhà dù xung quanh mình có một số người nổi bật hơn vợ thì cô thấy rất đáng để yêu.
Giờ phút này, Trịnh Thu Cúc cảm thấy lòng mình rất nhẹ nhõm và tràn đầy hạnh phúc.
Cô đã không còn bị chuyện nhớ nhung kia làm ảnh hưởng đến việc thích Lý Thế Kiệt.
Vừa ngồi dậy định đi vào nhà tắm, Trịnh Thu Cúc phát hiện có một tờ giấy A4 được xếp làm đôi được điện thoại của cô dằn lại để không bị gió thổi bay đi.
Khoé môi cô khẽ cong lên.
Cô chỉ nghĩ Lý Thế Kiệt vẻ ngoài lạnh lùng như vậy mà lại sẵn sàng viết thư tình sến súa như vậy.
Mang theo tâm lý vui vẻ và hạnh phúc, Trịnh Thu Cúc cười mỉm cầm lấy lá thư đó lên.
Vừa mở ra, nụ cười của cô dần tắt và đông cứng lại.
"Thu Cúc.
Đêm qua đúng là một đêm… À không.
Nói chính xác hơn là mỗi một ngày chỉ cần được gặp em, ở bên cạnh em là điều hạnh phúc nhất cuộc đời của anh.
Anh đã nhận ra em là người anh đã cứu ở đại học W cách đây không lâu.
Nhưng do một số nguyên nhân nên anh mới không nói chuyện đó ra.
Anh biết ban đầu em không thể hiện tình cảm của mình ra vì em đã tự nhủ với mình với ân nhân đã cứu em.
Anh không muốn nói dối em.
Nhưng anh không muốn vì chuyện đó nên em mới chấp nhận con người của anh.
Anh không cần những thứ đó.
Anh chỉ muốn chúng ta đến với nhau vì tình cảm thật sự của cả hai.
Anh cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời của anh.
Nhưng khi em đọc được bức thư này, có lẽ em sẽ không thể giữ cảm xúc vui vẻ như đêm qua hay mọi ngày để đối mặt với anh được nữa.
Thay vào đó là sự thù hận.
Khi đó em sẽ rất ghét anh.
Có một số chuyện anh tưởng có thể quên đi nhưng nó vẫn luôn hiện diện ở đây.
Có một số chuyện phải chính tay anh giải quyết thì mới có thể dẹp yên chuyện này.
Có lẽ khi em đọc bức thư này, có lẽ sau này chúng ta sẽ hạn chế hoặc không còn gặp nhau nữa.
Nói nhiều quá có lẽ sẽ làm em hoang mang.
Nhưng em chỉ cần nhớ một điều: Anh vẫn luôn yêu em như ngày đầu, và nó sẽ mãi không thay đổi.
^^^Anh yêu em, Thu Cúc.^^^
^^^Lý Thế Kiệt."^^^
Cả người Trịnh Thu Cúc cứng đờ.
Cô không thể tin vào những gì mình vừa đọc.
Mới đêm qua cả hai còn vui vẻ với nhau, vậy mà bây giờ anh đã có ý định rời xa cô sao?
Không, không thể nào có chuyện đó được.
Trịnh Thu Cúc nghĩ, chắc chắn phải có chuyện gì đó rất nghiêm trọng đang xảy ra nên Lý Thế Kiệt mới viết bức thư này cho cô.
Phải xác minh lại chuyện này mới được.
Cô lập tức cầm lấy điện thoại gọi ngay cho Lý Thế Kiệt nhưng phía bên kia đã báo hiệu đối phương tắt máy.
Trịnh Thu Cúc đứng lên, quấn tắm chăn quanh người mình, vừa đi qua đi lại vừa ấn gọi cho Lý Thế Kiệt liên tục.
Nhưng không lần nào có thể nối máy cả, phía bên kia đã tắt điện thoại.
Tại sao anh lại bỏ đi trong khi cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra kia chứ? Thật không đáng mặt đàn ông.
Trịnh Thu Cúc thầm mắng Lý Thế Kiệt.
Dù cô có cố gọi thêm bao nhiêu cuộc đi nữa thì kết quả cũng không đổi.
Đối phương vẫn không mở điện thoại.
Nếu không hỏi rõ anh thì cô sẽ không thể nào biết được đầu đuôi câu chuyện những lời mà anh viết trong thư được.
Nghĩ ngợi một lúc, Trịnh Thu Cúc mở nhật ký cuộc gọi, gọi vào dãy số hôm qua John Davis đã gọi cho mình.
Cô hỏi anh ta đang ở đâu và nói mình sẽ đến đó gặp anh ta.
John Davis cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa định hỏi lại thì cô đã tắt máy.
Vệ sinh cá nhân với tốc độ nhanh hơn mọi khi, trang điểm cho mình một lớp nhẹ, Trịnh Thu Cúc kêu tài xế lái ngay đến trung tâm ngoại ngữ.
Đoạn đường không quá xa, chiếc ô tô cũng đang chạy với tốc độ khá nhanh nhưng giờ phút này, mỗi phút mỗi giây trôi qua đối với Trịnh Thu Cúc đều rất chậm.
Lòng cô cảm thấy như đang sục sôi khi không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ muốn phi nhanh hết mức có thể đến gặp John Davis để biết chuyện gì đang xảy ra.
Xe vừa dừng, Trịnh Thu liền đẩy cửa bước xuống, đi thẳng vào trong trung tâm ngoại ngữ.
John Davis cũng biết cô đến tìm mình không phải để nói chuyện phiếm gì mà chắc chắn có chuyện quan trọng nên cô mới đến đây.
Anh ta liền đưa cô lên thang máy, đi thẳng lên sân thượng của trung tâm.
Dù trời sáng, có nắng nhưng trên đây gió vẫn rất lạnh.
Trịnh Thu Cúc bất giác rụt cổ lại, kéo khoá áo khoác lên cao.
John Davis đóng lại cánh cửa phía sau, thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì mà cô phải đến đây tìm tôi gấp vậy? Không lẽ có chuyện gì xảy ra à?"
Trịnh Thu Cúc quay người lại, mái tóc cô khẽ bay theo gió.
Cô không trả lời mà hỏi thẳng: "Thế Kiệt đi đâu rồi?"
"Thế Kiệt?" John Davis hỏi nghiêng đầu không hiểu: "Cậu ấy đi đâu thì làm sao tôi biết được? Sao cô không hỏi cậu ấy đi?"
"Nếu hỏi được anh ấy thì tôi đến đây tìm anh làm gì?" Trịnh Thu Cúc nói: "Nếu anh là bạn thân Thế Kiệt thì làm sao anh không biết anh ấy ở đâu được.
Rốt cuộc anh ấy gặp chuyện gì? Tại sao anh ấy nói tôi phải thù ghét anh ấy? Tại sao anh ấy muốn rời xa tôi?"
John Davis bất chợt cảm thấy có chút chẳng lành.
Anh ta hơi cau mày: "Tại sao cô lại nói như vậy?"
Trịnh Thu Cúc lấy bức thư từ túi xách ra đưa cho John Davis.
Anh ta đón lấy, đọc lướt qua với tốc độ cực nhanh khiến cả người khựng lại một nhịp.
Cuối cùng John Davis cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng anh ta không biết phải mở lời như thế nào.
Trịnh Thu Cúc giật lại bức thư, vẫn không bỏ cuộc: "Rốt cuộc Thế Kiệt đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì với anh ấy?"
John Davis biết bây giờ tâm trạng của hai người họ như thế nào.
Anh ta hít một hơi thật sâu: "Có một số chuyện cô không nên biết thì hơn.
Thế Kiệt nói cô là một cô gái tốt.
Cô cứ sống vui vẻ như bình thường và trước kia là được."
"Cái gì mà sống vui vẻ bình thường? Anh nói như vậy tức là anh biết anh ấy ở đâu rồi.
Rốt cuộc bây giờ anh ấy đang ở đâu, hả?" Trịnh Thu Cúc vẫn không bỏ cuộc.
Nhìn thấy hai người họ như vậy, John Davis cũng không đành lòng.
Đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng John Davis cũng thở dài một hơi.
Anh ta quyết định kể cho Trịnh Thu Cúc nghe mọi chuyện.
Từ mẹ cô ngoại tình cho đến việc thuê sát thủ, anh ta chỉ loại bỏ việc Lý Thế Kiệt là sát thủ ra khỏi câu chuyện.
Đây là thông tin cô không cần biết cũng được.
"Tới xin lỗi." Dù không có lỗi gì trong chuyện này nhưng John Davis vẫn nói lời này với Trịnh Thu Cúc.
Sau đó anh ta quay đi, để cô lại một mình ở đó với đôi mắt đang dần đỏ lên, nước mắt đang trực chờ trào ra.
...***...
Đứng trong thang máy, Lý Thế Kiệt nhìn con số điện tử màu đỏ trên màn hình bảng điều khiển tăng dần.
Ánh đèn trắng bên trong hắt lên gương mặt điển trai của anh như đang tỏa sáng.
Nhưng vẫn không thể che lấp đi mà càng làm rõ hơn sự sát khí đang hiện diện trên gương mặt này.
Trước khi đến đây, Lý Thế Kiệt đã suy nghĩ rất nhiều.
Mối quan hệ giữa anh với Trịnh Thu Cúc, khó khăn lắm mới đến được một bước tiến lớn, vậy mà bây giờ mọi thứ lại bị anh hủy hoại chỉ trong một nốt nhạc.
Nhưng mà mối thù này, anh phải trả.
Có như vậy anh mới có mặt gặp ba mẹ của mình khi xuống suối vàng.
Anh xin lỗi em, Thu Cúc.
Lý Thế Kiệt nghĩ thầm.
Không biết Trịnh Quang có phát hiện ra chuyện này ngay từ đầu hay không hề biết gì đến chuyện này hay không.
Nhưng mà anh chưa bao giờ mất cảnh giác với bất kỳ mục tiêu nào.
Và đối với Trịnh Quang cũng không ngoại lệ.
Một tiếng ting rất khẽ vang lên.
Cánh cửa thang máy từ từ mở sang hai bên.
Đúng lúc thư ký của Trịnh Quang đi vào.
Cô ấy nhận ra Lý Thế Kiệt, hỏi anh có phải đến tìm Trịnh Quang không rồi nói ông ta đang ở trong đó.
Dù anh không hỏi cô ấy cũng tự nói mình phải đem giấy tờ của đến mấy phòng ban khác.
Lý Thế Kiệt chỉ gật đầu đáp lại cô thư ký rồi lách người đi ra ngoài.
Thư ký cũng đã rời đi.
Xung quanh không có ai.
Đây là một cơ hội lý tưởng để anh hạ gục Trịnh Quang.
Nhắm mắt.
Hít một hơi thật sâu.
Lý Thế Kiệt mở mắt ra, đi thẳng đến văn phòng của Trịnh Quang.
Gõ nhẹ cửa vài cái, bên trong liền vọng ra tiếng kêu đi vào.
Lý Thế Kiệt đẩy cửa đi thẳng vào trong.
Trịnh Quang ngẩng đầu rời mắt khỏi đóng tài liệu trên bàn, chỉ trong thoáng chốc có sự bất ngờ khi thấy Lý Thế Kiệt xuất hiện ở đây.
Ông ta đóng tập tài liệu lại, tựa người lên ghế trông rất thong thả, bình thản mở miệng: "Con đến đây tìm ta có chuyện gì? Không lẽ hai đứa lại cãi nhau nữa à?"
Lý Thế Kiệt ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Trịnh Quang, cách một cái bàn làm việc.
Anh hơi nhếch mép: "Ông còn ở đó mà giả tạo được à?"
Trịnh Quang không trả lời, chân mày hơi nhướng lên như muốn nói anh hãy nói tiếp.
Chuyện đã đến nước này nên Lý Thế Kiệt cũng chẳng cần phải vòng vo tam quốc làm gì để tốn thêm thời gian.
Anh trực tiếp vào thẳng vấn đề với giọng đầy sự khinh bỉ: "Ông thuê sát thủ giết ba mẹ tôi mà còn mặt dày ở đó giả vờ như đang quan tâm tôi lắm à?"
"Tôi không biết cậu đang nói gì." Trịnh Quang chối ngay lập tức.
"Ông không biết hay là ông đang muốn chối? Hả?" Lý Thế Kiệt bình thản nói: "Ông không cần nói nhiều, chính người sát thủ mà ông thuê đã nói cho tôi biết hết rồi."
Dù bị nói trúng tim đen nhưng với kinh nghiệm của mình, Trịnh Quang vẫn không bộc lộ cảm xúc có chút ngạc nhiên của mình mà bình tĩnh hỏi: "Cậu là ai mà lại gặp được hắn?"
"Thừa nhận rồi sao?" Lý Thế Kiệt cười hỏi.
Dù ông ta có chối hay không thì mục tiêu của anh cũng đã được khoá chặt.
"Thừa nhận? Vậy thì đã sao chứ!" Trịnh Quang nhún vai ra vẻ như không có chuyện gì quan trọng đáng để nói ở đây: "Cậu làm gì được tôi?"
"Ông chấp nhận gả con gái của ông cho tôi, sau đó bắt tôi ở rể.
Chẳng qua ông đang muốn kiểm soát tôi thôi." Lý Thế Kiệt từ tốn nói: "Ông cũng âm mưu thật."
"Thông minh đó.
Kế hoạch hoàn mỹ quá phải không?" Trịnh Quang dang rộng hai tay ra, thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Nhưng mà như cậu thấy đấy, bây giờ kế hoạch đó thất bại rồi."
Lý Thế Kiệt mặt không chút cảm xúc nào nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt mình.
Trịnh Quang bật cười nhìn Lý Thế Kiệt.
Ông ta quyết định lật bài ngửa: "Nếu như