Ngôi nhà ở thành phố Q cũng không đến nổi là quá lớn.
Nhưng sau khi dọn xong toàn bộ căn nhà từ trong ra ngoài đã đến chiều tối.
Tấm lưng rộng và rắn chắc của Lý Thế Kiệt bất giác cảm thấy đau nhức.
Từ trước đến giờ anh chỉ đều tập luyện, bây giờ lại phải dọn dẹp cả căn nhà liên tục nên cường độ hoàn toàn khác xa các buổi tập.
Ban đầu, hai người dì của Trịnh Thu Cúc đến đây ngoài việc đã tiếp đón cô từ sân bay về đây thì còn muốn giúp cô dọn dẹp nhà cửa.
Nhưng nào ngờ một sát thủ thông minh khét tiếng như Lý Thế Kiệt lại một lần trở thành thằng ngốc, tự mình nói sẽ giúp cô dọn dẹp.
Thấy có hai người dì của Trịnh Thu Cúc ở đây nên Lý Thế Kiệt cũng thấy công việc nhẹ hơn phần nào.
Nhưng ai ngờ cô lại kêu hai người dì của mình về nhà nghỉ ngơi còn cô thì đứng đó chỉ tay năm ngón, kêu anh làm cái này, bắt anh làm cái kia.
Dù khá mệt nhưng so với suốt ngày bị Trịnh Thu Cúc mắng chửi, anh thà rằng mình làm một chút việc cho cô còn hơn.
Sau khi tắm xong, Lý Thế Kiệt một chiếc quần thể thao cùng áo thể thao dài tay bó sát cơ thể làm lộ ra những đường nét cơ bắp đầy săn chắc.
Trịnh Thu Cúc cũng không nhịn nổi mà phải liếc nhìn anh vài cái.
Thấy anh nhếch mép, cô liền nói: "Dì kêu chúng ta qua bên đó ăn tối."
Lý Thế Kiệt gật đầu, cùng cô đi sang nhà bên cạnh.
Thấy anh không thay đồ mà theo mình ra đến cổng, cô liền hỏi: "Bộ anh định mặc thế này qua bên nhà dì tôi à?"
Anh cúi đầu nhìn một lượt từ trên xuống, hoàn toàn bình thường, không có cái gì gọi là phản cảm cả.
Tại sao cô lại nói như vậy?
Anh nhìn lại trang phục của Trịnh Thu Cúc.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đóng thùng vào chiếc quần kaki màu kem, trông rất lịch sự.
Hoàn toàn khác với vẻ ngoài xuề xòa của anh.
Trong đầu Lý Thế Kiệt bỗng nảy ra một ý, tiến đến gần Trịnh Thu Cúc nói: "Không lẽ… Cô muốn xem tôi thay đồ sao?"
Mặt Trịnh Thu Cúc ửng đỏ, cô liền dùng sức đẩy anh ra: "Anh điên à? Anh muốn mặc gì thì kệ anh." Cô bực tức quay người bước ra cửa.
Từ trước đến giờ, với vẻ ngoài lạnh giá của cô chỉ khiến những chàng trai khác dám tiến đến làm quen chứ không dám buông lời trêu chọc hay dồn ép cô đến vậy.
Vậy mà người đàn ông này lại làm tất cả.
Ra đến cổng, cô lườm anh một cái rồi đi thẳng qua nhà bên cạnh.
Đôi mắt Lý Thế Kiệt vẫn dán chặt vào Trịnh Thu Cúc cho đến khi cô khuất dạng.
Mọi hành động, mới biểu cảm của cô đều rời vào tầm mắt khiến anh bật cười.
Anh không ngờ một cô gái ngay lần đầu mới gặp đã tính anh đến trễ đến từng giây, từng phút.
Vậy mà bây giờ lại… như vậy.
Lý Thế Kiệt cũng thay cho mình một chiếc quần jean trông lịch sự hơn mới ra khỏi nhà, khóa cửa cẩn thận.
Lúc dọn dẹp anh mới biết thì ra nhà kế bên chính là nhà của bà con họ hàng Trịnh Thu Cúc.
Kế bên là nhà ngoại, kế bên nữa là nhà của bác cô.
Còn cô bé cầm chổi nhìn anh chằm chằm khi vừa đến đây chính là cháu gái của cô.
Và đúng như anh đoán, cô bé đó đang học cấp ba.
Vừa vào đến nhà, Lý Thế Kiệt đã thấy rất nhiều người đang ngồi quây quần bên nhau dưới đất.
Thức ăn đều được bày ra ở vị trí trung tâm, ai ai cũng có thể ăn được.
Anh nhận ra có cả gia đình của bác Trịnh Thu Cúc cũng góp mặt ở đây.
Nhưng điều khiến anh chú ý nhất, khiến ánh mắt anh vẫn nhìn chòng chọc về một phía đó chính là Phạm Hồng Quân.
Anh ta cũng có mặt ở đây.
Phạm Hồng Quân ngồi bên cạnh Trịnh Thu Cúc, vị trí trống còn lại bên cạnh cô chắc chắn là giành cho Lý Thế Kiệt.
Nhưng anh không thích cô ngồi cùng người đàn ông này.
Thanh mai trúc mã sao? Người ra đã có chồng rồi mà vẫn bám riết lấy, không phải mặt dày quá sao?
Anh rất muốn nổ một phát súng tiễn ngay Phạm Hồng Quân xuống mồ.
Nhưng điều đó không được phép xảy ra, đặc biệt là trong tình cảnh này.
Nếu án mạng xảy ra, cảnh sát sẽ truy xét những người có liên quan đến nạn nhân.
Sau đó sẽ tra ra anh ta thích Trịnh Thu Cúc và là thanh mai trúc mã.
Dám biểu hiện trạng thái quan tâm cô trước mặt chồng của cô thì nghi phạm đầu tiên, mọi mũi giáo sắc nhọn đều chĩa thẳng về phía người chồng, tức là anh.
Dù bây giờ Lý Thế Kiệt cảm thấy có lúc mình không thông minh, nhanh nhạy bằng lúc trước nhưng chuyện này, anh vẫn chưa đến nổi ngu ngốc mà không tính ra được hậu quả sau này sẽ như thế nào.
Bác của Trịnh Thu Cúc vừa thấy Lý Thế Kiệt liền chào hỏi: "Con là, Thế Kiệt đúng không?"
Lý Thế Kiệt gật đầu cười đáp "Dạ" rồi nghe ông ta nói tiếp: "Bác là bác của Thu Cúc, cứ gọi bác là bác Tiến là được."
"Dạ." Lý Thế Kiệt cúi đầu đáp.
Sau đó anh tự giới thiệu bản thân mình và đặc biệt nhấn mạnh mối quan hệ của kình với Trịnh Thu Cúc.
Lúc nói về vấn đề này, anh cố tình nhìn về phía Phạm Hồng Quân và thấy được nét mặt anh ta có chút khó chịu nên anh cũng cười thầm trong bụng.
Ngồi cạnh Trịnh Thu Cúc, sau khi người lớn hô lên nhập tiệc thì ai nấy cũng bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Lý Thế Kiệt cũng từ tốn ăn nhưng khóe mắt anh bất giác nhìn thấy một hình ảnh vô cùng chướng mắt.
Phạm Hồng Quân đang ân cần gắp thức ăn cho Trịnh Thu Cúc.
Thỉnh thoảng lại lóc xương của món sườn ra rồi cho thịt vào chén của cô.
Lại nói gì đó với cô khiến cô cười tít cả mắt.
Tại sao anh lại khó chịu? Không phải anh đang ghen chứ?
Tại sao lại phải ghen? Không phải cả hai người đều bắt đầu với nhau qua cuộc hôn nhân đính ước của những người lớn, hoàn toàn không có tình cảnh thật với nhau sao?
Lý Thế Kiệt thật không hiểu nổi bản thân mình.
Trước kia sau khi trải qua một vài cuộc tình, anh luôn ý thức được bản thân mình không bao giờ rung động trước bất kỳ ai để có thể hỗ trợ công việc.
Nhưng anh không hiểu tại sao bây giờ, khi đối mặt với Trịnh Thu Cúc, cô lại mang đến cho anh những cảm giác trước kia.
Khó chịu và cả một cảm giác quen thuộc một cách mơ hồ.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của cô, Lý Thế Kiệt đã thấy trông rất quen mắt, nhưng nhất thời không biết đã gặp ở đâu rồi.
Có thể là cùng một quán cà phê, cùng một trung tâm thương mại hay chỉ là vô tình lướt qua nhau trong cuộc đời nhưng bây giờ lại bị số phận dùng sợi dây