Trước mặt việc bọn côn đồ đến nhà bên ngoại của Trịnh Thu Cúc đã được giải quyết tạm thời.
Anh vẫn còn cuộc hẹn với đại ca của mấy tên đó nữa.
Đi vào nhà tắm, Lý Thế Kiệt chợt nhớ đến hình ảnh những người đứng vây xem xung quanh.
Đôi mắt anh như thiết bị tìm kiếm lại những hình ảnh trong ký ức và dừng lại ở một người đàn ông.
Lẩn trong nhóm người xung quanh, trong đó có Phạm Hồng Quân.
Anh ta đã đứng đó và quan sát tất cả.
Vậy mà lại không ra tay giúp đỡ Trịnh Thu Cúc.
Đại luật sư cái gì chứ? Nếu là đại luật sư, thấy gia đình người mình yêu bị ức hiếp thì phải ra tay giúp đỡ, dù không được gì so với giao chiến vật lý thì cũng có thể dùng luật để ép bọn họ phải dè chừng trước hành vi phạm tội của mình.
Nghĩ vậy, Lý Thế Kiệt cười thầm trong lòng.
Anh chỉ nghĩ, thì ra Phạm Hồng Quân chỉ dám đối đầu trực diện với những người bình thường thôi, chứ đứng trước nhóm côn đồ như hồi sáng, anh ta chẳng dám làm gì cả.
Thậm chí có thể trong lòng anh ta còn cầu mong họ đừng nhìn thấy mình để mình không bị cuốn vào chuyện này.
Chỉ vài phút sau, từ nhà tắm quay trở ra, Lý Thế Kiệt đã thấy Trịnh Thu Cúc thay xong đồ.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun trắng form rộng đơn giản, quần jean và giày thể thao, trông rất năng động và xinh đẹp.
Thấy Lý Thế Kiệt, Trịnh Thu Cúc chỉ liếc nhìn anh một cái rồi lấy áo khoác mặc vào, đi thẳng ra cửa.
Vừa đi được vài bước đã nghe thấy giọng nói của Lý Thế Kiệt từ phía sau truyền đến: "Cô đi đâu vậy?"
"Chuyện tôi đi đâu thì hình như không liên quan đến anh thì phải?" Trịnh Thu Cúc dừng lại, quay người, khoanh tay trước ngực nhìn anh.
Đúng vậy.
Dù cả hai đến với nhau bằng tình yêu thật sự đi chăng nữa thì cũng không nhất thiết chuyện gì cũng phải nói cho nhau nghe, chỉ cần tin tưởng lẫn nhau là được.
Huống hồ gì bây giờ mối quan hệ của hai người họ chỉ là vợ chồng hợp pháp trên danh nghĩa để liên minh trên thương trường.
"Cũng đúng, đó là sự riêng tư của cô mà." Lý Thế Kiệt gật đầu, tán thành ý kiến của cô.
Trịnh Thu Cúc định quay người bước đi thì lại nghe anh nói tiếp: "Nhưng đâu phải cô không thấy lúc nãy xảy ra chuyện gì đâu.
Họ không đến đây tìm thôi, chắc gì trên đường họ không tìm cớ gây sự với cô."
"Tôi tự biết bảo vệ mình.
Không cần anh quan tâm." Cô hậm hực đáp.
Từ trước đến giờ, khi chưa gặp Lý Thế Kiệt, chẳng phải Trịnh Thu Cúc cũng luôn tự bảo vệ chính mình hay sao? Bây giờ có anh ở đây lại nói này nói nọ, dài dòng lôi thôi khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lý Thế Kiệt kéo ghế ngồi xuống, ngước lên nhìn cô, bình thản nói: "Phải.
Tự biết bảo vệ mình.
Tự biết bảo vệ mình mà bị người ta khống chế, lại phải để tôi cứu."
"Tôi không cần anh cứu." Trịnh Thu Cúc vẫn ngang ngược không chịu thua.
Anh thầm nghĩ: Phải rồi, cô nàng này từ xưa đã sống trong nhung lụa, học giỏi mà lại xinh đẹp nên ai mà không làm theo ý cô chứ?
Mặc dù vậy nhưng Lý Thế Kiệt cũng quyết không chịu thua.
Anh làm vậy chỉ vì sự an toàn của cô thôi.
"Không cần tôi cứu thì ai cứu cô?" Anh hỏi.
Ánh mắt trầm tĩnh của anh vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô.
Nhất thời Trịnh Thu Cúc không thể phản bác.
Những gì anh nói đều rất đúng.
Bất chợt trong đầu lại hiện lên câu nói "người của tôi" của anh khiến mặt cô hơi đỏ.
Da cô rất trắng nên Lý Thế Kiệt có thể nhận ra ngay.
Anh cũng không để tâm để nó đến chuyện này mà còn một lý do khác nữa.
Lý Thế Kiệt thở dài một hơi rồi giải thích: "Không phải tôi không cho cô đi.
Mà là nếu đi thì cô nên đi ít nhất hai người trở lên.
Có như vậy cô mới có thể an toàn."
"Vậy tôi đi cùng bạn tôi là được chứ gì?" Trong đầu cô lúc này liền hiện lên người bạn thuở nhỏ của mình.
"Bạn cô?" Lý Thế Kiệt hơi cau mày.
"Tôi rủ Hồng Quân đi cùng là được chứ gì?"
"Cô rủ anh ta cũng vô ích."
Như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Trịnh Thu Cúc.
Cô hơi bực bội nói: "Anh nói cái gì?"
"Có thể cô không biết, hoặc sẽ không tin lời tôi nói.
Hoặc nếu cô có hỏi anh ta thì anh ta cũng sẽ chối.
Nhưng tôi vẫn muốn nói với cô." Lý Thế Kiệt không bị sự bực tức của cô ảnh hưởng, bình tĩnh nói: "Lúc sáng xảy ra chuyện, anh ta chỉ đứng đó xem mà không giúp được gì.
Vậy thì cô rủ anh ta đi thì được gì chứ? Để tôi cứu hai người à? Tôi thì sẽ cứu cô, còn anh ta tôi sẽ mặc kệ."
"Thì người ta chỉ là…"
Chưa kịp nói hết câu Trịnh Thu Cúc đã bị Lý Thế Kiệt cắt ngang: "Đừng lấy lý do người ta là luật sư ra để làm cái cớ.
Nếu như lấy cái đó ra thì tôi là cái gì? Tôi là cảnh sát hình sự à? Hay đặc công nên mới giúp cô?"
Trịnh Thu Cúc lại một lần nữa không thể phản bác.
Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ bị ai làm cho cứng họng như vậy.
Anh là người đầu tiên.
Trong công việc, chỉ có cô nói, còn những người khác đều làm theo mà không dám cãi một lời.
Kể cả các mối quan hệ bên ngoài, ngoại trừ gia đình cô ra.
Dù là đối tượng xem mắt hay theo đuổi đều bị cô đối xử một cách… khiến họ phải co giò bỏ chạy.
Vậy mà bây giờ ở đâu lại chui ra một tên chỉ là ông chủ của một tiệm bánh tầm trung mà lại sẵn sàng ăn thua đủ khiến cô cũng lấy làm lạ.
Trịnh Thu Cúc không muốn nói chuyện với anh nữa.
Cô chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.
Trịnh Thu Cúc lườm anh: "Phiền phức! Tôi đã rủ Minh Thư đi cùng rồi.
Nhưng nếu không có Hồng Quân đi theo thì ai bảo vệ chúng tôi?"
Lý Thế Kiệt cảm thấy hơi khó chịu khi nghe đến cái tên này: "Không phải lúc nãy tôi đã nói rồi sao? Không cần anh ta.
Có Minh Thư là được rồi, con bé rất lanh lợi, nó sẽ biết gọi cho tôi khi gặp nguy hiểm."
"Vậy không rủ anh ta đi nữa.
Bây giờ tôi đi được chưa?"
"Cô không cần hỏi tôi.
Mọi chuyện của cô và của tôi, hầu như đều do cô quyết cả mà." Lý Thế Kiệt mỉm cười khi cô chịu nghe lời anh.
Nhìn theo động tác xoay người của Trịnh Thu Cúc đi ra cửa, Lý Thế Kiệt cảm thấy mình như bị đắm chìm.
Một giây sau như có gì chiếu sáng trong đầu, anh liền gọi cô lại hỏi: "À phải rồi.
Có chuyện này tôi muốn hỏi cô."
"Chuyện gì? Anh nói mau đi, tôi còn có hẹn." Trịnh Thu Cúc dừng lại ở cửa, giậm chân tức giận nhìn anh khi mình bị gọi lại liên tục.
"Chuyện gia đình bên ngoại cô… mượn nợ." Anh nói.
"Ừ, rồi sao?" Trịnh Thu Cúc không biết vì sao anh lại nhắc đến chuyện này.
Chọn lọc từ ngữ một hồi, Lý Thế Kiệt quyết định nói: "Tôi chỉ thắc mắc thôi.
Bây giờ gia đình cô có chỗ đứng trên thương trường như vậy, tại sao lại không giúp đỡ họ trả số nợ này đi? Sau đó từ từ giải quyết với nhau sau, đỡ phải nơm nớp lo sợ bọn côn đồ tới kiếm."
"Không phải gia đình tôi không muốn giúp, mà là họ không muốn nhận sự giúp đỡ của chúng tôi.
Họ nói mình có thể tự lo được.
Họ không muốn sau này nếu có chuyện gì không trả được lại làm mích lòng nhau nên mới quyết định như vậy." Trịnh Thu Cúc giải thích: "Tôi cảm thấy họ nói cũng có lý lắm.
Thông thường mối quan hệ nào khi đụng đến tiền bạc đều dễ bị tan rã lắm."
Nói xong, như sực nhớ ra chuyện gì, cô liền liếc anh: "Mà mắc mớ gì tôi phải nói chuyện này với anh?"
Lý Thế Kiệt chỉ biết cười thầm trong bụng.
Đấy là do cô tự nói chứ anh đâu có ép gì đâu.
Vậy mà bây giờ lại quay sang trách anh như đúng rồi là sao?