Sau khi xem xong vài bộ phim, Lý Thế Kiệt chưa vội đi về ngay.
Anh vào một cửa hàng bán thức ăn bên trong trung tâm thương mại dùng bữa.
Sở dĩ Lý Thế Kiệt ăn một mình vì anh nghĩ với một người như Minh Thư, chắc chắn cô bé sẽ cùng Trịnh Thu Cúc ăn tối xong mới đi về.
Tuổi cô bé là độ tuổi mới lớn nên thường thích đi ra ngoài ăn nhiều hơn là về nhà.
Con người lúc nào vậy.
Lúc nhỏ thì thích ăn những món gà rán, mì xào… Thời niên thiếu lại thích ra ngoài cùng bạn bè, người thân ăn bên ngoài như sushi, đồ nướng, lẩu Hàn Quốc… Nhưng đến khi tiến vào độ tuổi trưởng thành, họ lại muốn quay về nhà, ăn những món cơm nhà, đặc biệt là do chính tay mẹ mình nấu.
Lý Thế Kiệt cũng muốn như vậy.
Ngay khoảnh khắc này, giờ phút này, anh rất muốn ăn lại những món ăn đó chính tay mẹ mình nấu, rất muốn nói những lời yêu thương với ba mẹ mình.
Nhưng bây giờ nó chỉ mãi mãi là ước muốn, không bao giờ có thể thành sự thật.
Anh có hy vọng bây giờ họ có thể sống một cuộc sống vui vẻ ở thế giới bên kia.
Còn mọi chuyện ở cái thế giới tàn khốc này cứ giao lại cho anh.
Lý Thế Kiệt nhìn đồng hồ đeo tay.
Chín giờ ba mươi mốt phút.
Giờ này đã quá trễ, Lý Thế Kiệt liền đứng dậy thanh toán rồi rời đi, nhanh chóng quay về nhà.
Anh không muốn phải nghe Trịnh Thu Cúc mắng mình nữa.
Từ sâu trong thâm tâm Lý Thế Kiệt, anh cảm nhận được mình đã có cái nhìn khác về Trịnh Thu Cúc.
Tuy vẻ bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong cô rất mỏng manh, cứ như một con thỏ con vẫn người khác bảo vệ vậy.
Ngoài ra anh còn thấy tình cảm mình dành cho cô không chỉ là tình cảm đơn thuần như danh nghĩa vợ chồng.
Lý Thế Kiệt biết tình cảm này đang dần phát triển hơn nữa.
Đối với người khác đây là điều tốt nhưng đối với anh, vẫn chưa phân rõ tình chạy tốt xấu được.
Với thân phận nhạy cảm của anh hoàn toàn có thể mang nguy hiểm đến những người ở bên cạnh mình.
Anh hoàn toàn không muốn điều đó xảy ra, chỉ còn cách cố kìm nén lại tình cảm như ngọn lửa đang cháy này không được bùng phát.
Càng về đêm, không gian càng trở nên tĩnh mịch hơn bao giờ hết.
Ngọn đèn đường bật mở yếu ớt tựa như không thể chống đỡ nổi một màn đêm đen kịt.
Ngọn đèn ở con đường đất đá dẫn vào nhà của Trịnh Thu Cúc lại càng yếu ớt hơn.
Lý Thế Kiệt bình thản đi vào trong nhưng trong thâm tâm của anh vẫn có cảm giác không an toàn với con hẻm này.
Không chỉ tối mà nhà nào cách nhà nấy khá xa, thêm vào đó còn có nhiều bụi cỏ dại mọc cao gần bằng con người.
Những điều này không an toàn chút nào vì nếu ai có ý đồ mai phục đều có thể dễ dàng ra tay bất cứ lúc nào.
Chưa kể đến những tên tội phạm xâm hại nạn nhân cũng giảm toàn có thể xuất hiện ở nơi này.
Vừa đến cổng nhà, Lý Thế Kiệt đưa tay mở cửa thì nghe được tiếng động.
Anh ngước lên nhìn thấy Trịnh Thu Cúc mặc trang phục đơn giản, khoác trên người chiếc áo khoác mỏng nhánh đi ra ngoài.
Lúc đến cửa, Trịnh Thu Cúc chỉ liếc nhìn anh một cái rồi đi ngang qua luôn mà không nói bất kỳ câu nào.
Chuyện cô không nói chuyện với mình, Lý Thế Kiệt không lấy gì làm lạ.
Nhưng vào giờ này mà cô ra khỏi nhà để làm gì chứ? Chưa kể đến đây là dưới quê nên cô không có nói nào để đi như trên thành phố cả.
Không lẽ cô định đi đâu đó cũng Phạm Hồng Quân?
Nghĩ đến đây, Lý Thế Kiệt liền khóa cửa cẩn thận tôi quay người, nhanh chóng theo sau Trịnh Thu Cúc.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh và tà áo bị cơn gió đêm thổi qua làm nó bay phấp phới, có ai có thể nghĩ đây là một cô gái lạnh lùng, kiên cường và không sợ hãi trên thương trường kia chứ.
Người khác không biết có nhìn ra hay không nhưng đối với Lý Thế Kiệt, thật ra nội tâm bên trong cô trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài.
Thật ra Trịnh Thu Cúc vẫn chỉ là một cô gái cần người khác chở che, nhưng chẳng qua này giờ nhiều người tiếp cận cô cũng chỉ để nhắm đến gia sản của gia đình cô nên cô mới bày ra vẻ lạnh lùng và khó gần như bây giờ.
Không để cô đi một mình, Lý Thế Kiệt tăng tốc đi ngang bằng cô.
Trịnh Thu Cúc chỉ liếc nhìn anh một cái rồi tiếp tục bước đi.
"Cô đi đâu vậy?" Lý Thế Kiệt hỏi.
Anh chắp hai tay ra sau đầu vô cùng thoải mái.
"Chuyện tôi đi đâu có liên quan đến anh à?" Trịnh Thu Cúc không muốn nói chuyện với anh.
Đặc biệt mỗi lần khi nhớ lại lúc anh nói câu "Người của tôi" khiến tim cô đập loạn nhịp.
Cô chỉ muốn tránh xa anh càng xa càng tốt.
Trong thâm tâm, cô vẫn luôn duy trì suy nghĩ anh đến với cô chỉ vì lợi ích.
Đúng.
Lý Thế Kiệt đến với cô chỉ vì lợi ích, nhưng đó chỉ là mục đích ban đầu.
Sau khi tiếp xúc với Trịnh Thu Cúc một thời gian, anh chỉ muốn bảo vệ cô, không muốn cô gặp nguy hiểm.
Điều anh mong muốn chỉ đơn giản như vậy thôi nhưng, điều đó có thể mãi mãi cô sẽ không biết được.
Vì anh sẽ không bao giờ nói cho nghe những lời đó.
Lý Thế Kiệt bước nhanh hơn, quay người chặn đường cô lại.
Trịnh Thu Cúc nhìn anh một lúc: "Tôi không muốn cãi nhau với anh."
"Tôi nhớ hình như chúng ta đâu có cãi nhau với cô.
Mà hình như chỉ toàn cô mắng tôi thì phải?" Lý Thế Kiệt cố tình nói ra câu nói này.
Sau đó anh quan sát nét mặt của cô.
Trịnh Thu Cúc hơi tức giận nhưng cô cố kìm nén lại.
Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Vậy bây giờ tôi không muốn mắng người."
Nói rồi Trịnh Thu Cúc lách qua người anh, tiếp tục bước đi.
Cô không thể ngờ rằng trong thâm tâm anh luôn nghĩ cô là một con người thích mắng mỏ người khác.
Lý Thế Kiệt nhanh chóng đuổi theo.
Một cảm giác không thể nói rõ dấy lên trong lòng anh.
Tuy không thể biết rõ cảm giác đó là gì nhưng nó giúp anh nhận ra hôm nay Trịnh Thu Cúc có gì đó khác mọi ngày.
"Cô sao vậy? Hôm nay cô có việc gì không vui à?" Lý Thế Kiệt hỏi.
"Không có gì." Trịnh Thu Cúc lạnh lùng đáp: "Chuyện của tôi cũng không liên quan đến anh."
"Làm sao không liên quan đến tôi được?" Im lặng một lúc như để sắp xếp lại câu chữ, anh nói: "Tôi là chồng của cô nên cô có chuyện gì tôi cần phải biết để giải quyết nó giúp cô."
"Tôi tự lo được.
Không cần anh quan tâm." Trịnh Thu Cúc bực bội đáp lại.
Tuy cô nói vậy nhưng Lý Thế Kiệt vẫn cảm thấy không yên tâm chút nào.
Rốt cuộc cô đang lo về chuyện gì?
Sực nhớ đến một chuyện, có thể Trịnh Thu Cúc lo lắng cũng vì chuyện này nên Lý Thế Kiệt liền nói: "À phải rồi.
Chuyện nợ của bên nhà Minh Thư tôi đã giải quyết xong rồi.
Họ chấp nhận cho gia đình con bé nó trả dần."
Trịnh Thu Cúc chỉ gật đầu đáp "ừ" một tiếng.
Thái độ của cô hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lý Thế Kiệt.
Anh nghĩ rằng cô sẽ vui mừng hỏi anh "Vậy sao" rồi cảm ơn anh gì gì đó nữa.
Anh không ngờ cô chỉ đáp lại lời của anh với chỉ một chữ "ừ" trong khi anh vì cái chữ ấy mà phải đổ máu, phải bị truy sát cũng một chị đại giang hồ sao?
Điều này khiến anh có chút khó chịu trong lòng.
Nhưng song, Lý Thế Kiệt vẫn cố kìm nén lại, hỏi: "Hôm nay cô lạ lắm, cô sao vậy?"
"Không có gì." Trịnh Thu Cúc bực bội đáp.
Cô liền dừng bước, quay sang nhìn Lý Thế Kiệt: "Anh có thấy anh đang làm phiền tôi không?"
"Cô nói tôi phiền? Ừ, cứ cho là tôi phiền đi.
Nhưng cô xem giờ này là mấy giờ rồi? Đêm hôm khuya khoắt mà đi đâu? Sao tôi có thể yên tâm được?" Cuối cùng anh cũng không nhịn được mà buộc miệng nói ra tất cả suy nghĩ của mình.
Trịnh Thu Cúc tự chỉ vào tai của mình, nói: "Lỗ tai anh có vấn đề hay không mà nói suốt nghe không hiểu vậy? Tôi nói chuyện của tôi không liên quan đến anh, với lại bây giờ ở đây không có ba tôi nên anh đừng có giả vờ quan tâm tôi."
"Cô nói tôi giả vờ quan tâm cô?" Lý Thế Kiệt cảm thấy bản thân mình bị xúc phạm.
Anh làm tất cả cho cô mà cô chỉ