Nhà hàng John Davis hẹn nằm ở trung tâm thành phố, trực thuộc tòa nhà cao tầng, phía dưới là trung tâm thương mại rộng lớn.
Nhà hàng nằm ở tầng 36 với quy mô khá lớn.
Sau khi tìm qua thông tin sơ bộ về nhà hàng, Lý Thế Kiệt mới nhận ra tại sao John Davis muốn đến đây ăn thử.
Dù chỉ mới khai trương gần đây nhưng bếp chính của nhà hàng hầu như đều là những người có thành tích xuất sắc trong lĩnh vực ẩm thực, đoạt nhiều giải trong nhiều cuộc thi lớn.
Đầu bếp người Mỹ chuyên làm bánh ngọt và thích tạo ra những món bánh tình nhân khác nhau tùy vào yêu cầu của khách hàng.
Thêm vào đó nơi đây nhiều đầu bếp khác nhau về các món và các phong cách.
Vào ăn cũng có thể xem đầu bếp chuyên nghiệp người ta dùng nguyên liệu gì, kết hợp ra sao để có thể có kinh nghiệm để thay đổi cho tiệm bánh của mình tốt hơn.
Đứng dưới toà nhà, Lý Thế Kiệt giơ tay xem đồng hồ.
Anh đã định ở đây gần mười lăm phút nhưng vẫn chưa thấy John Davis.
Vừa định gọi cho anh ta thì khóe mắt anh liếc thấy một góc màn hình điện thoại của đã bị nứt một đường.
Anh đưa tay sờ nhẹ lên vết nứt đó, chán nản vì nguyên nhân khiến nó thành ra như vậy.
Từng ánh nắng của mặt trời dần trở nên gay gắt.
Phía trên bầu trời, bầy chim bồ câu bay vụt qua.
Sau khi tạm biệt Trịnh Thu Cúc ở giữa đường, Lý Thế Kiệt đã gọi xe, sau đó đi bộ thêm một đoạn để đến tòa nhà này.
Nhưng nào ngờ giữa đường không biết từ đâu ném ra một người ăn mặc khá sang trọng nhưng trang phục đã lấm lem nhiều vết bẩn.
Hai người đàn ông khuôn mặt bặm trợn hét vào mặc người đàn ông bị ném ra, cảnh cáo cậu ta đừng đến đây phá nữa.
Lý Thế Kiệt định bỏ đi không cần quan tâ m đến vì đó là chuyện của người khác nhưng anh hơi đứng hình vài giây khi nhìn rõ mặt người vừa bị ném ra.
Trịnh Đức Thành đứng dậy, đưa tay phủi phủi quần áo, liên tục mắng chửi hai người đàn ông kia.
Đến khi nhìn thấy Lý Thế Kiệt đang đứng đó nhìn mình, cậu ta mới im lặng, liếc anh một cái rồi đi thẳng về phía Lý Thế Kiệt.
Anh vừa lên tiếng hỏi xem cậu ta bị chuyện gì, có cần mình giúp hay không thì đã bị Trịnh Đức Thành mắng không liên quan đến anh, thậm chí còn xúc phạm việc anh phải ở rể rồi bỏ đi.
Lúc đi ngang qua Lý Thế Kiệt, cậu ta còn cố tình để vai mình đụng mạnh vào vai anh, làm rơi điện thoại anh đang cần trên tay.
Anh thầm ngao ngán khi thấy thái độ Trịnh Đức Thành đối với mình.
Có lòng tốt người ta không cảm nhận được thì thôi, đã vậy còn bị vỡ màn hình điện thoại.
Trong số những thành viên hiện tại trong gia đình của Trịnh Thu Cúc thì ngoài Trịnh Quang ra, Trịnh Thu Thảo đã có vài nhìn khác về Lý Thế Kiệt về việc anh cùng Jenny giúp cô trước vụ việc của Tuấn Đạt.
Còn Trịnh Thu Cúc nếu so với lúc trước thì hiện tại anh có thể đoán được cách có nhìn mình cũng đã khác đi đôi chút.
Chỉ còn lại hai thành viên khó giải quyết nhất chính là Trịnh Đức Thành và Trần Gia Mỹ.
Trong lúc ngẩn người một lúc ở trước cửa vào tòa nhà thì bất ngờ vai Lý Thế Kiệt bị đánh một cái.
Anh quay đầu, John Davis đã ở ngay phía sau.
Hôm nay anh ta mặc áo sơ mi trắng và quần âu, toát lên vẻ thư sinh nhưng vẫn rất sang trọng.
Anh ta cười nói: "Này, làm gì mà ngây người ra đó vậy? Đang nhớ ai à? Trịnh Thu Cúc?"
Lý Thế Kiệt cất điện thoại vào trong túi quần, lắc đầu: "Không.
Tôi chỉ nghĩ một số chuyện thôi."
John Davis cũng không lấy gì làm lạ.
Anh ta đã tiếp xúc với Lý Thế Kiệt rất lâu nên biết anh luôn suy nghĩ.
Đa phần đều là kế hoạch nhiệm vụ.
Anh ta hỏi: "Chuyện gì? Cậu có kế hoạch gì sao?"
Lý Thế Kiệt im lặng không đáp, lặng lẽ đi vào trong tòa nhà.
John Davis không biết bạn thân mình đang nghĩ gì, vội đuổi theo: "Cậu đang nghĩ về kế hoạch để xử lý Ông Hổ à?"
Lý Thế Kiệt lắc đầu.
Anh đi thẳng đến thang máy, ấn nút gọi thang, đáp: "Không, chỉ một số chuyện nhỏ nhặt của nhà Thu Cúc thôi."
Đây là lần đầu tiên John Davis nghe thấy anh suy nghĩ về chuyện của người khác.
Anh ta nhân cơ hội này liền châm chọc: "Chà! Tôi thấy hình như thái độ của cậu dành cho gia đình Thu Cúc khác lúc trước thì phải.
Trước đây cậu đâu có quan tâm gì đến gia đình của họ đâu."
Không để ý đến lời của John Davis, Lý Thế Kiệt lạnh lùng nói: "Còn tôi thấy hôm nay cậu nhiều lời hơn mọi khi."
Nhìn người bạn thân của mình, John Davis cũng cảm nhận được một chút gì đó khác lạ, một chút gì đó thay đổi của Lý Thế Kiệt kể từ khi anh quay về từ tỉnh Q.
Điểm kỳ lạ đó là gì thì hiện tại anh ta chưa biết.
Nhưng ta anh muốn biết đó là gì và nguyên nhân dẫn đến như vậy.
John Davis nhún vai: "Tôi lúc nào mà chẳng vậy? Xem ra anh bạn của tôi đâu có vẻ khó chịu khi nhìn tôi bắt bao ở nhà hàng này rồi."
Thang máy phát ra một tiếng ting rất khẽ.
Cánh cửa từ từ mở sang hai bên, Lý Thế Kiệt liền đi thẳng vào trong, quay người lại nhìn John Davis đang đứng bên ngoài: "Nói nhiều.
Vậy bây giờ có vào không?"
John Davis vội đi vào trong thang: "Vào, vào chứ.
Đã đến đây rồi tôi đâu để cậu về được."
Đứng trong thang máy bao lâu, John Davis không ngừng luyên thuyên về chủ đề tình cảm và thỉnh thoảng lại quay sang châm chọc Lý Thế Kiệt vài câu.
Anh cũng chẳng để tâ m đến mặc cho anh ta cứ lải nhải suốt.
Thỉnh thoảng có một vài câu hỏi về chuyện chính nên anh mới mở miệng.
Cửa thang vừa mở ra, phía đối diện đã gặp ngay một cái bàn tiếp nhận thông tin nhỏ.
Nhân viên vừa thấy hai người đàn ông liền mỉm cười gật đầu thay cho lời chào, đồng thời đứng dậy đi về phía họ.
Giọng nói vui vẻ, lịch sự của nhân viên hỏi John Davis xem có đặt lịch trước hay không.
Anh ta liền trả lời mình đã đặt bàn trước và dặn họ chuẩn bị cho mình ở một chỗ xóc tầm nhìn tốt nhất.
Sau khi nói tên, nhân viên dò lại danh sách một lượt rồi dẫn anh ta và Lý Thế Kiệt vào trong.
Nhà hàng rất rộng rãi với tâm điểm nổi bật là chiếc đàn piano đặt ở giữa sân khấu, bên cạnh còn có một vài cây guitar, kèn saxophone…
Đi theo nhân viên phục vụ, lúc đi ngang qua một bàn hai người, khoé mắt Lý Thế Kiệt liếc thấy bóng dáng quen thuộc.
Định đi đến chào hỏi cho phải phép vì đối phương cũng nhìn thấy mình.
Trịnh Thu Cúc cũng nhìn thấy anh.
Cô hơi nhíu mày, dùng mắt ra hiệu anh không được đến đây chào hỏi khiến Đoàn Yến Nhi ở phía đối diện cũng phải quay đầu lại nhìn về phía này.
Với một người tinh ý như Lý Thế Kiệt, anh cũng biết cô đang muốn gì, nghĩ gì, và muốn nói gì với mình nên liền quay người đi trong khi John Davis vẫn ngơ ngác đứng đó nhìn anh.
Anh ta cứ tưởng sẽ đến đó chào hỏi chứ.
Nhưng người có liên quan không đến thì John Davis cũng không nên đến.
Anh ta gật đầu xem như chào hỏi rồi đuổi theo sau Lý Thế Kiệt.
Bàn John Davis đặt nằm cạnh cửa sổ kính sát sàn, có tầm nhìn bao quát cả thành phố.
Là vị trí lý tưởng và đắc địa cho những khách hàng muốn vừa ngắm cảnh đẹp vừa ăn uống, cũng là vị trí lý tưởng cho các cặp đôi.
Lý Thế Kiệt ngồi xuống, nhìn dòng xe nhỏ xíu chi chít bên dưới trông như đàn kiến đang nối đuôi nhau.
Vị trí này cách bàn Trịnh Thu Cúc một chiếc bàn nên anh cảm thấy khác thuận tiện cho việc quay sang nhìn cô.
"Cầm lấy menu mà gọi món đi, cứ nhìn người ta suốt." John Davis biết Lý Thế Kiệt đang làm gì nên nhét ngay cuốn menu vào tay anh.
Lý Thế Kiệt đón lấy, lật giở từng trang, nói: "Đã đặt bàn trước? Vậy cuộc gọi lúc sáng không phải là hẹn tôi, mà chỉ để thông báo thôi.
Đúng không?"
Câu nói không đầu không đuôi của Lý Thế Kiệt vừa thốt ra, John Davis nghe liền hiểu ngay.
Anh ta cười nói: "Tôi với cậu tính chuyện đó làm gì."
"Còn đặt ở vị trí này, cũng viết giá thành như thế nào." Lý Thế Kiệt biết ở những nhà hàng năm sao và sang trọng như thế này, nếu muốn có vị trí đẹp thì chắc chắn phải đắt hơn những chiếc bàn khác.
John Davis chỉ cười trừ, Lý Thế Kiệt cũng không muốn nói nữa.
Dù sao anh ta cũng là bạn thân của mình, thêm việc lại đồng hành cùng anh qua nhiều nhiệm vụ nên anh cũng không muốn tính toán quá nhiều với anh ta.
Cả hai gọi món, nhân viên phục vụ khi nhận lại rồi liền quay đi.
Lý Thế Kiệt cầm ly rượu vang lên lắc nhẹ, tựa lưng vào ghế, vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Trịnh Thu Cúc và Đoàn Yến Nhi.
Đoàn Yến Nhi đổ người về phía trước, cố ý nói nhỏ: "Sao tôi thấy cậu khó chịu với anh ta quá vậy?" Nhưng cô không ngờ Lý Thế Kiệt vẫn có thể nghe được.
Hai từ "anh ra" ở đây, Lý Thế Kiệt biết họ đang nói đến mình.
Trịnh Thu Cúc vẫn im lặng, anh nghe Đoàn Yến Nhi nói tiếp: "Dù sao tôi cũng thấy anh ta cũng đâu có tệ lắm đâu.
Đẹp thì cũng được gọi là đẹp, nhưng không bằng chồng của mình."
Vừa khen vừa để tâng bốc chồng mình.
Trịnh Thu Cúc cười khẽ, cầm ly nước ép trong tay, cười nói: "Cậu cố tình nói một vòng lớn chỉ để khen chồng của mình thôi à?"
"Không phải." Đoàn Yến Nhi giải thích, vội quay trở lại chủ đề chính của mình: "Còn nữa, nếu nói về giàu đi.
Dù anh ta không giàu bằng gia đình cậu nhưng bù lại cũng không đến nổi là nghèo, có tiệm bánh khá nổi, hiện tại cũng được xem như là người thừa kế duy nhất cho mớ tài sản của Lý Hữu Bằng.
Nên cũng đâu thể gọi anh ta là nghèo được."
Trịnh Thu Cúc cũng không suy nghĩ gì, uống một ngụm sinh tố, nhướng mày nhìn người bạn thân của mình: "Cậu