Nghĩ đến Trịnh Thu Cúc, Lý Thế Kiệt không thể không nghĩ đến chuyện cô luôn bỏ nhà đi khi về đêm.
Anh nghĩ đến việc nếu mình chết đi thì cô có thể trở về biệt thự ở, có như vậy cô mới được an toàn.
Còn đằng này, một cô gái xinh đẹp và bề thế như Trịnh Thu Cúc ra ngoài đường vào ban đêm, lại còn một thân một mình như vậy, không phải anh nghĩ mọi chuyện tiêu cực, nhưng nếu như cô gặp chuyện thì biết phải làm thế nào.
Tới lúc đó, Trịnh Thu Cúc không thể liên lạc được bất kỳ ai.
Hoặc nói một cách chính xác hơn là, dù gọi được người đến giúp đi chăng nữa thì "cứu binh" đó cũng không thể đến kịp mà giải cứu cô khỏi một tình huống nào đó bất ngờ xảy ra.
Nghĩ đến sự an toàn của Trịnh Thu Cúc, Lý Thế Kiệt nói John Davis không còn chuyện gì thì anh đi xử lý một số chuyện rồi rời đi.
Dù John Davis có hỏi anh chuyện gì đi chăng nữa thì anh cũng không trả lời, chỉ nói một số việc riêng rồi đi thẳng đến bàn của Đoàn Yến Nhi.
Đoàn Yến Nhi và Nguyễn Thanh Phong đang trò chuyện vui vẻ, cả hai cùng nhìn vào màn hình chiếc máy tính bảng được đặt trên bàn mà cười tít cả mắt.
Khi thấy Lý Thế Kiệt đi đến, nụ cười của Đoàn Yến Nhi liền dần tắt ngấm.
"Anh tới đây có chuyện gì?" Giọng Đoàn Yến Nhi có chút khó chịu khi bị người khác phá đám khoảng thời gian vui vẻ của cô cùng chồng mình.
Nguyễn Thanh Phong cũng ngước nhìn anh một cái rồi lại nhìn vào máy tính bảng.
Anh ta biết cả hai sẽ không có nhiều chuyện để nói, đặc biệt lại có sự xuất hiện của vợ mình ở đây thì càng không thể nói nhiều.
Vả lại anh ta cũng biết Lý Thế Kiệt đến đây là để nói chuyện với Đoàn Yến Nhi chứ không phải là mình.
Lý Thế Kiệt kéo ghế ngồi xuống, nhìn Nguyễn Thanh Phong rồi nhìn sang Đoàn Yến Nhi: "Đêm qua cô có đi đâu không?"
"Đi đâu là đi đâu?" Đoàn Yến Nhi khoanh tay trước ngực trông có vẻ đề phòng, cảnh giác.
Cô cau mày khó chịu nói: "Mà đó cũng là việc riêng của tôi, chồng của tôi còn không quản, anh lấy tư cách gì mà quản tôi?"
Đúng vậy.
Câu hỏi của anh có chút… khá nhạy cảm.
"Tôi không có ý quản cô." Lý Thế Kiệt biết ngay câu hỏi của mình sẽ làm cho người khác hiểu lầm.
"Vậy thì có ý gì?" Đoàn Yến Nhi cầm ly cà phê lên uống một ngụm cho đỡ tức giận.
Lý Thế Kiệt vẫn bình thản tựa lưng vào ghế, vắt chéo chân nhìn cô chăm chú: "Cô có đi cùng Thu Cúc không?"
"Bây giờ anh đang tra khảo tôi à?"
Lý Thế Kiệt giải thích: "Không, tôi chỉ cần biết một chút thông tin thôi."
Đoàn Yến Nhi không biết Lý Thế Kiệt hỏi vậy là có ý gì.
Dù sao cô cũng không làm gì có lỗi với Nguyễn Thanh Phong nên cô nói thật: "Không.
Đêm qua tôi ở cùng chồng tôi."
Tưởng có thể cho qua chuyện này một cách nhanh chóng, ai ngờ Lý Thế Kiệt lại hỏi tiếp: "Mấy hôm trước nữa thì sao?"
"Cũng vậy." Đoàn Yến Nhi đáp xong mới sực nhớ ra mình có thể không cần trả lời câu hỏi này.
Cô càng ngày càng cảm thấy khó chịu khi có sự xuất hiện của Lý Thế Kiệt ở đây.
Cô khó chịu nói: "Mà sao anh…"
"Phải, kể từ lúc cưới đến giờ, cô ấy luôn ở bên cạnh tôi." Chưa kịp nói hết câu, Nguyễn Thanh Phong đã chen vào.
Anh ta hơi đổ người về phía trước, nhìn chằm chằm vào Lý Thế Kiệt, cất giọng lạnh lùng và xa cách: "Thế Kiệt.
Cậu hỏi hành tung của vợ người khác trong khi có chồng của cô ấy ở đây thì không hay đâu.
Có thể khiến chồng người ta nổi điên đấy."
Nguyễn Thanh Phong đang cảnh cáo anh ư?
Có lẽ vậy.
Từ ánh mắt của anh ta đã có thể khiến người đối diện nhìn vào phải sợ hãi.
Nhưng từ trước đến giờ, Lý Thế Kiệt lại không sợ bất cứ điều gì.
"Tôi không nghĩ ý mà hai người đang nghĩ đến." Lý Thế Kiệt giải thích: "Với nhiêu đó thông tin thì tôi cũng đủ rồi."
"Cậu muốn điều tra vợ tôi sao?" Giọng Nguyễn Thanh Phong vẫn như cũ nhưng Lý Thế Kiệt biết anh ta nhiều năm như vậy, bây giờ chắc chắn anh ta muốn biết thêm chút chuyện để có thể chắc chắn rồi mới ra tay tấn công người đối diện.
"Không.
Vợ của cậu, tôi điều tra làm gì?" Khoé môi Lý Thế Kiệt cong lên, giọng nói có chút đắc ý: "Những câu hỏi đó để ngăn cô ấy nói dối thôi."
"Vợ tôi hình như không có gì phải nói dối cậu cả." Nguyễn Thanh Phong hơi cau mày, không biết Lý Thế Kiệt đang muốn nói đến điều gì.
Đoàn Yến Nhi bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng bức xúc.
Giữa hai người họ vốn dĩ không gặp nhau nói chuyện, vậy thì lấy lý do gì, lấy ra chuyện gì để cô phải nói dối anh?
Đoàn Yến Nhi phụ họa thêm: "Phải đó.
Tôi có làm gì có lỗi đâu mà phải nói dối anh."
"Được, tốt.
Vậy thì bây giờ vào chuyện chính." Lý Thế Kiệt gật đầu, đặt hai chân song song, chống khuỷu tay lên bàn, người hơi đổ về trước, nhìn chằm chằm vào Đoàn Yến Nhi như muốn nhìn thấu tận tâm can.
Anh từ tốn hỏi: "Cô nói mỗi đêm cô đều ở cùng chồng mình, vậy thì Thu Cúc đã ở đâu vào mỗi đêm?"
Đoàn Yến Nhi đứng hình vài giây.
Lý Thế Kiệt biết cô định nói gì nên mở miệng chặn trước: "Tôi biết cô định nói gì.
Cô định sẽ thoái thác hết mọi chuyện lên đầu tôi, đúng không? Cô sẽ nói Thu Cúc là vợ của tôi mà tôi không quản được mà chạy đi hỏi người khác.
Nhưng cô đừng quên, hai người là bạn thân với nhau, thân đến nỗi gần như nói cho nhau nghe mọi chuyện.
Vậy thì chuyện cô ấy không ở nhà mà chạy đi chỗ khác, chắc chắn cô sẽ biết Thu Cúc đang ở đâu.
Thêm vào việc cô đã khẳng định mỗi đêm cô ở cùng chồng mình, và Thanh Phong cũng xác minh điều đó.
Vậy thì, câu hỏi cuối cùng vẫn là, Trịnh Thu Cúc rốt cuộc sẽ ở đâu mỗi đêm?"
Đoàn Yến Nhi nhất thời cứng họng, không biết nên đối đáp như thế nào cho mình có lợi.
Mọi lý do cô nghĩ ra đều đã bị Lý Thế Kiệt chặn đứng hết tất cả, không cho sử dụng đến.
Cô đã bị anh đẩy vào thế bị động, chỉ có thể đưa ra hai sự lựa chọn, một là trả lời thật rằng Trịnh Thu Cúc đang ở đâu, hai là ngang ngược nói không biết - dù biết chắc chắn đối phương biết mình nói dối - hoặc tìm bừa một lý do nào đó.
Giọng Lý Thế Kiệt không còn nghiêm nghị mà dịu đi phần nào.
Anh chậm rãi nói từng chữ cho cô nghe: "Nếu cô thật sự xem Trịnh Thu Cúc là bạn thì cô không nên giấu tôi chuyện này.
Đâu phải cô không biết một cô gái một thân một mình ở bên ngoài nguy hiểm như thế nào đâu.
Nếu có chuyện gì xảy ra thật, vậy cô định đối mặt với Thu Cúc thế nào đây? Hả?"
"Tôi…" Đoàn Yến Nhi không biết phải mở lời như thế nào.
"Yến Nhi." Giọng Nguyễn Thanh Phong rất dịu.
Anh ta giơ tay vỗ đầu cô, giọng như khuyên nhủ lại như có chút dỗ dành: "Vì hạnh phúc gia đình và sự an nguy của Thu Cúc, em nên nói cho cậu ta nghe đi.
Chúng ta hạnh phúc, em cũng không muốn bạn thân của em gặp chuyện mà, đúng không? Em nói cho cậu ta biết đi.
Dù sao cũng là chuyện của gia đình nhà người ta, chúng ta vẫn không nên can thiệp vào."
Không biết Đoàn Yến Nhi nghĩ gì, im lặng hồi lâu, cuối cùng cô thở dài một hơi: "Anh yên tâm đi.
Thu Cúc không ở nhà, cũng không thuê khách sạn đâu.
Cô ấy chỉ ở trên du thuyền của cô ấy thôi."
"Ở trên du thuyền?" Lý Thế Kiệt lặp lại.
Đoàn Yến Nhi gật đầu: "Thu Cúc dặn tôi đừng nói cho ai nghe.
Tại vì cô ấy không muốn ngủ cùng với anh.
Thu Cúc biết ở khách sạn cũng rất nguy hiểm nên mới dọn đến du thuyền của cô ấy."
Cuối cùng Lý Thế Kiệt cũng nhận được đáp án, tháo gỡ nút thắt trong lòng bấy lâu nay.
Thì ra Trịnh Thu Cúc ở trên du thuyền.
Nhưng dù vậy, ở một mình cũng là quá nguy hiểm đối với cô.
Lý Thế