Chiếc xe chạy với tốc độ vừa phải trên đường.
Ngọn đèn hai bên đường rọi chiếu xuống thứ ánh sáng mờ mờ, thoát ẩn thoắt hiện khi chiếc xe chạy ngang qua khiến mặt Lý Thế Kiệt sáng tối thất thường.
Trịnh Thu Cúc im lặng ngồi tựa người bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài và mọi cảnh vật không ngừng lao vùn vụt về sau.
Trong cô có vẻ đang suy tư gì đó.
Ở ngã rẽ, Lý Thế Kiệt tận dụng khoảng thời gian này liếc nhìn cô một cái.
Thấy Trịnh Thu Cúc cũng chịu ngoan ngoãn theo mình về như vậy, lòng anh cũng thấy vui hơn hẳn.
Nhưng, nếu một khi tình cảm anh dành cho cô càng lớn thì một sự khó chịu lại càng lớn thêm.
Nhưng hiện tại anh không nghĩ đến tình cảnh này.
Sau khi mắng anh "cút", Trịnh Thu Cúc quay trở ra sô pha, tắt bộ phim đi mà bắt đầu làm việc.
Khoảng thời gian đó Lý Thế Kiệt cũng không hề làm phiền cô.
Anh biết một khi Trịnh Thu Cúc đang làm việc mà bị làm phiền chắc chắn cô sẽ tức điên lên mà mắng chửi.
Như vậy việc thuyết phục cô về nhà sẽ trở nên công cốc.
Anh cũng rời khỏi chiếc sô pha, ngồi ở chiếc ghế đối diện, nghịch điện thoại.
Trịnh Thu Cúc cũng chỉ liếc anh một cái rồi lại tập trung vào công việc, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Đến tận hơn mười giờ đêm Trịnh Thu Cúc mới xong việc.
Cô vươn vai thì thấy Lý Thế Kiệt ngồi nhìn mình.
Cô cũng biết được xem ra lần này không thể nào đuổi anh đi được rồi.
Vả lại cô cũng biết dù sao chuyện này cũng không thể kéo dài mãi được nên lạnh lùng nói với anh đợi cô vào trong thu dọn quần áo rồi về.
Nào ngờ Lý Thế Kiệt lại nói với cô anh đã giúp cô thu dọn hành lý vào trong vali cả rồi.
Trịnh Thu Cúc hơi ngạc nhiên vì cô đã tập trung vào làm việc đến nỗi người ngồi đối diện mình đi đâu cũng không biết gì.
Ngọn lửa giận trong lòng không thể không bùng lên.
Cô không thể nhịn nổi mà phải mắng anh một tràng khi tự ý đụng vào đồ dùng cá nhân của cô khi chưa có sự cho phép của chủ nhân những món đồ vật đó.
Anh cũng không giận mà nói thu dọn giúp vợ thì không có gì là sai cả khiến cô không biết nên nói gì nữa.
Đành mắng thêm vài câu rồi ôm lấy cục tức đi khỏi du thuyền.
Lý Thế Kiệt chỉ cười rồi kéo hành lý cô rời khỏi du thuyền rồi khoá cửa cẩn thận, đề phòng có ai muốn đột nhập vào.
Có lẽ hôm nay hoặc mấy ngày sau, người của tổ chức Rồng Đen sẽ không đến đây đâu nhỉ?
Đúng lúc này, trong lúc lái xe, Lý Thế Kiệt bất chợt nghe được tiếng trống bụng báo hiệu đói bụng phát ra ở bên cạnh.
Anh quay đầu sang, Trịnh Thu Cúc cũng đang nhìn về phía này chỉ vài giây sau đã vội quay đi chỗ khác.
Bây giờ cô chỉ ước có một cái lỗ để mình chui xuống.
Cô thấy ngượng không thể tả.
Lý Thế Kiệt phì cười, không khỏi châm chọc: "Chà! Tôi không ngờ một cô gái có thân hình chuẩn như người mẫu của cô lại ăn nhiều đến vậy đấy.
Không phải cô mới ăn bánh kem chỉ vài tiếng trước thôi sao?"
Bị trêu chọc như vậy, Trịnh Thu Cúc quyết định dẹp bỏ sự ngượng ngập sang một bên, quay phắt lại nhìn chằm chằm Lý Thế Kiệt, hơi hống hách nói: "Ai nói tôi không được phép ăn nhiều? Bộ anh quản được tôi chắc?"
Lý Thế Kiệt cho xe đi chậm lại khi thấy cột đèn giao thông phía trước đã chuyển vàng.
Tay vẫn nắm chặt vô lăng, khóe môi anh hơi cong lên: "Đâu có ai nói.
À mà không phải.
Phải là đâu ai dám nói."
Trịnh Thu Cúc biết ẩn ý trong câu nói của anh.
Cô không dùng câu hỏi để đáp lại mà nói bằng một câu khẳng định: "Anh đang gián tiếp nói tôi hung dữ."
Chiếc ô tô dừng lại trước vạch kẻ đường, Lý Thế Kiệt quay sang nhìn cô, giọng nói như cười như không: "Cái đó là cô tự nói đấy nhé.
Tôi không có nói đâu."
Trịnh Thu Cúc "hừ" một tiếng, khoanh tay trước ngực, lườm anh nói: "Nhưng anh có nghĩ như vậy.
Thấy tôi dữ vậy suốt ngày đi theo tôi làm gì?"
"Chuyện đó à? Tôi không biết nữa.
Đột nhiên muốn ở cùng cô thôi." Lý Thế Kiệt vẫn giữ nụ cười trên môi.
"Suốt ngày chỉ nói nhảm nhí là giỏi." Trịnh Thu Cúc quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Lý Thế Kiệt bật cười, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Thỉnh thoảng con đường cắt ngang qua có vài chiếc xe phóng vun vút với tốc độ cực cao ngang qua.
Ánh đèn bên ngoài hắt vào trông gương mặt xinh đẹp của cô có chút không chân thật.
Trịnh Thu Cúc vẫn không thể hiểu nổi một chuyện là tại sao bây giờ Lý Thế Kiệt cứ bám riết lấy mình như vậy.
Cô bực bội nói: "Mà tôi cũng không hiểu nữa…"
Chưa kịp nói hết câu Lý Thế Kiệt đã bắt lấy ý chính, hỏi: "Cô không hiểu chuyện gì?"
Đồng hồ ở cột đèn giao thông vẫn không ngừng nhích từng chút một.
Vẫn còn đến gần một phút đồng hồ.
Trịnh Thu Cúc quay lại nhìn anh, cơ thể có chút tránh xa ra: "Rốt cuộc anh có bị bi3n thái không vậy?"
"Cô thấy tôi có biểu hiện của những tên bi3n thái sao?" Lý Thế Kiệt quay sang nhìn cô.
Anh không hiểu tại sao cô lại hỏi mình như vậy.
Trịnh Thu Cúc không biết Lý Thế Kiệt đang nói thật hay cố tình giả ngốc nữa.
Cô đáp: "Chứ gì nữa.
Làm gì có ai thích nghe chửi đâu."
Lý Thế Kiệt bật cười, nhưng anh không tiếp tục chủ đề cô đang nói đến.
Anh muốn Trịnh Thu Cúc không được thoả mãn trí tò mò của mình.
Anh lập tức chuyển sang một chủ đề hoàn toàn khác, hỏi: "Vậy bây giờ cô muốn về thẳng nhà hay đi ăn chút gì đó không?"
Thấy cô vẫn lưỡng lự không trả lời, Lý Thế Kiệt chỉ lên đồng hồ đang đếm ngược trên cột đèn giao thông: "Cô còn hai mươi ba giây."
Trịnh Thu Cúc ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ.
Sau đó cô thở dài một hơi, giọng có chút ủ rũ: "Nếu bây giờ tôi có muốn ăn thì mấy quán tôi hay đến cũng đóng cửa cả rồi."
Lý Thế Kiệt đặt tay lên vô lăng, dời mắt về phía trước xe.
Anh hỏi: "Cô muốn ăn cái gì?"
Trịnh Thu Cúc suy nghĩ một lúc, chống tay lên cửa sổ, giọng có chút biếng nhác: "Hủ tiếu, phở…Cái gì có nước lèo là được."
"Nếu vậy thì dễ xử lý rồi."
"Không lẽ anh biết tiệm nào sao?" Trịnh Thu Cúc nhướng mày nhìn anh.
"Cô cứ theo tôi." Lý Thế Kiệt không trả lời câu hỏi của cô.
Trịnh Thu Cúc cảm thấy mình lại bị anh làm cho tò mò.
Nhưng vì mặt mũi nên cô quyết định không hỏi nữa.
Cô lại giở thói tiểu thư, nói: "Tôi nói trước, không ngon là tôi không ăn đâu."
"Tùy cô thôi." Anh bật cười nói.
Đèn vừa chuẩn sang màu xanh, Lý Thế Kiệt đánh tay lái đạp mạnh chân ga hơn rẽ về một phía.
Chiếc xe phóng nhanh trên con đường đêm thanh vắng.
Con đường lớn vắng vẻ được soi chiếu bởi ánh đèn đường yếu ớt không biết đã được sử dụng suốt bao nhiêu năm.
Vào khung giờ đêm chủ yếu là những chiếc xe tải cỡ lớn, xe container chở hàng lao vùn vụt trên đường.
Chỉ thỉnh thoảng có một vài chiếc xe máy của những người đi làm đêm về băng nhanh trên đường.
Quán hủ tiếu nhỏ ven đường nằm trên vỉa hè chỉ có độc nhất một bóng đèn trắng, phía trên còn có lấm tấm vài bóng đen bay qua bay lại của những loài sinh vật nhỏ.
Lác đác vài người ngồi ăn.
Làn khói trắng bóng ra nghi ngút từ cái nồi nước dùng mỗi khi mở nắp ra khiến mọi thứ như mờ ảo, không được chân thật.
Dừng xe cách đó không xa, Trịnh Thu Cúc nhìn chằm chằm về phía quán ăn đó.
Cô biết chắc chắn anh đưa cô đến quán này vì khung giờ này trên con đường lớn, các quán ăn khác đều đã đóng cửa.
Cô rất muốn quay sang mắng anh.
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa bao giờ ăn những món ăn… Như thế này cả.
Không biết tay người bán có sạch không mà không đeo bao tay đã cầm thịt cắt ra; tô đựng không biết được rửa như thế nào mà thỉnh thoảng nhìn thấy đáy bên ngoài nó đọng một mảng đen.
"Anh nghĩ sao lại đưa tôi đến những quán này vậy?" Trịnh Thu Cúc không nhịn được mà phải thốt ra.
Mặt cô vẫn dán chặt về phía xe hủ tiếu.
Lý Thế Kiệt không nghe mà tắt máy bước xuống.
Anh vòng qua đầu xe rồi mở cửa bên ghế lái phụ ra, tháo dây an toàn cho cô một cách thành thục.
"Anh có nghe không vậy?" Trịnh Thu Cúc vẫn không chịu xuống xe.
"Nghe." Lý Thế Kiệt chống tay lên cửa xe: "Cô đang hỏi tôi có nghe không ấy mà."
Trịnh Thu Cúc rất muốn tung ngay một đấm vào cái gương mặt điển trai của anh.
Nhưng cô không làm vậy.
Cô hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, nói: "Anh nghĩ sao mà đưa tôi đến mấy quán như vậy ăn đồ, hả?"
"Ở đây không được sao?" Lý Thế Kiệt nhìn về phía xe hủ tiếu nhỏ rồi quay lại nhìn cô: "Ở đây có gì mà không tốt?"
"Rốt cuộc anh có bị ngu hay gì không mà không hiểu lời tôi nói vậy?" Trịnh Thu Cúc biết chắc chắn anh đang giả vờ không hiểu ý mình nói.
Lý Thế Kiệt nói: "Cô nói muốn ăn hủ tiếu mà."
"Phải, nhưng không phải ở đây." Cô bực bội đáp lại,