"Sao mày không phải là Zero được chứ?"
Câu nói này được thốt ra trong bầu không khí im lặng và căng thẳng đã thu hút toàn bộ mọi ánh nhìn của bất cứ ai có mặt trong nhà kho này.
Bầu trời bên ngoài đen kịt đang dần chuyển sang đỏ hồng, đi kèm theo đó là những cơn gió mạnh liên tục thổi qua báo hiệu một trận mưa lớn sắp bắt đầu.
Một đêm mưa mát lạnh là một đêm tuyệt vời cho những người đã và đang và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Không ai không thích về đêm cả người đã tắm rửa sạch sẽ, mở quạt và vùi mình trong chăn trong khi bên ngoài đang mưa cả.
Tiếng đì đùng khi một tia chớp sáng bừng lên như xé toạc cả bầu trời.
Lý Thế Kiệt vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, quan sát người vừa nói ra câu đó.
Người đàn ông này ăn mặc không khác gì những tên đàn em khác của Thành Long.
Nhưng từ phong thái toát ra của hắn ta lại khác hoàn toàn, điều này khiến Lý Thế Kiệt nghĩ có thể đây là đại ca của một băng nhóm, nhưng chẳng qua vẫn làm việc dưới trướng của Thành Long.
Người đàn ông này đã khẳng định cho suy nghĩ của Lý Thế Kiệt khi vừa đi vào bằng cửa sau, hắn ta đã ngẩng đầu lên nhìn Thành Long rồi cúi chào ông ta một cách nghiêm nghị.
"Tới rồi sao?" Thành Long cười hỏi người đàn ông rồi quay sang nhìn Lý Thế Kiệt: "Tao quên chưa nói chuyện này với mày.
Ngoài tao ra còn có một người muốn giết mày nữa."
Lý Thế Kiệt vẫn im lặng quan sát tình hình.
Từ lúc người đàn ông kia bước vào đây cho đến giờ, anh luôn cảm thấy có cảm giác là lạ, lại thấy có chút quen thuộc.
Nhưng anh không nhớ ra mình đã gặp ở đâu rồi.
Còn cảm giác là lạ là do trông hắn ta không giống bất kỳ ai có mặt ở đây, kể cả Thành Long.
Hắn ta bước lên cầu thang, đứng bên cạnh Trịnh Đức Thành và Trịnh Thu Cúc, quay xuống nhìn Lý Thế Kiệt.
Hắn ta nói: "Lâu quá không gặp, Zero.
Nhớ tao chứ? À, mà mày không nhớ cũng phải.
Đâu phải ai mày cũng nhớ đâu.
Đặc biệt là một thằng như tao thì làm sao mày nhớ nổi được chứ, đúng không?"
Lý Thế Kiệt vẫn im lặng.
Câu nói của hắn ta khiến Lý Thế Kiệt có thể khẳng định cả hai đã gặp nhau.
Có thể không nói chuyện nhưng gặp mặt hay thấy qua chắc chắn là phải có.
Nhưng có thể gặp nhau ở đâu được kia chứ?
Đầu óc Lý Thế Kiệt bắt đầu được vận hành xoay chuyển.
Kể từ lúc về Việt Nam cho tới giờ, hầu như anh không tiếp xúc với anh hay tham gia bất kỳ hoạt động hội nhóm nào cả.
Những người anh tiếp xúc chỉ có John Davis, Lưu Gia, và những người khác trong tiệm bánh.
Sau khi kết hôn với Trịnh Thu Cúc thì có thêm cô và người nhà của cô.
Nếu không ở Việt Nam vậy thì chỉ còn nước ở bên Mỹ.
Khi còn ở bên Mỹ làm nhiệm vụ, anh cũng không tiếp xúc với quá nhiều người, một phần vì do con người anh không thích, thứ hai là do tính chất công việc không nên làm vậy.
Theo cách nói chuyện của người đàn ông này, lại còn biết anh là sát thủ thì chỉ có thể là người đã từng ở trong tổ chức sát thủ.
Trong đầu Lý Thế Kiệt chợt hiện lên một tấm ảnh trong cuộc họp trước khi về nước vè tên gọi của người này.
Lý Thế Kiệt nhìn Trịnh Thu Cúc đang bất tỉnh, trong lòng liền nổi lên cơn lửa giận.
Anh tự nhủ với bản thân sẽ bảo vệ cô bằng mọi giá.
"Z." Anh nói.
Bây giờ Lý Thế Kiệt đã nhận ra người đàn ông kia.
Hắn chính là Z, đã từng là một sát thủ và đã rời khỏi tổ chức từ rất lâu về trước.
Z cười lớn nhìn Lý Thế Kiệt, có vẻ thích thú: "Mày cũng nhận ra tao sao? Thì ra tao cũng được sát thủ số một của tổ chức để mắt tới.
Nhưng tao nhớ hồi đó tao đâu có gì quá nổi bật đâu mà mày lại nhớ tao được chứ?"
"Sao tao không nhớ mày được khi trong cuộc họp có hình ảnh của mày nữa mà." Lý Thế Kiệt đáp.
Trong tổ chức sát thủ trước kia của anh, những người có hay không có danh tiếng, nếu như rút khỏi tổ chức thì chỉ cần đọc tên trong cuộc họp thông báo là được.
Còn đối với những trường hợp tổ chức bài trừ ra ngoài, không tiếp nhận hay công nhận người nào là sát thủ thì họ sẽ công khai hình ảnh và tên gọi trong cuộc họp để sát thủ biết được ai còn trong tổ chức hay không.
Trường hợp của Z, hắn ta đã bị công khai trong buổi họp lần đó.
Bất chợt nụ cười trên gương mặt Z vụt tắt.
Hắn ta đánh mạnh vào thành ban công một cái, quát: "Mày đừng có nhắc đến mấy cuộc họp chết tiệt đó!"
"Không thể sao?" Lý Thế Kiệt nhìn chằm chằm Z: "Tao cứ tưởng mày tự hào về những gì mày có ở tổ chức chứ?"
Z gầm lên: "Mày im miệng cho tao!"
Lý Thế Kiệt nhếch mép: "Tao nói không phải sao? Mà tao cũng thắc mắc một điều là tại sao một sát thủ như mày lại có thể làm việc với ông ta vậy? Mày có được lợi ích gì trong chuyện này?"
Z nhìn Thành Long.
Trong hân ta cứ như đa nhân cách vậy.
Vừa mới tức giận bây giờ đã cười lên.
Z nói: "Có một vấn đề cần phải làm rõ ở đây trước.
Tao không phải là "làm việc với" mà là tao đang "làm việc cho".
Mà tao nhớ mày về đây lâu lắm rồi mà, sao mày vẫn không biết cách dùng từ vậy?"
"Một sát thủ mà lại chấp nhận làm tay sai cho một đại ca băng đảng thì đúng là xúc phạm cả giới sát thủ." Lý Thế Kiệt vẫn không lép vế: "Ngày xưa mày bị đá ra khỏi tổ chức là đúng lắm."
"Im ngay cho tao!" Z tức giận quát lớn: "Mày không có cái tư cách để nhắc lại chuyện đó ở đây! Năm xưa không phải vì mày mà tao bị như vậy sao?"
"Vì tao sao?" Lý Thế Kiệt không hiểu vì sao Z lại nói như vậy.
Nếu theo khoảng thời gian lúc đó thì anh đang làm nhiệm vụ liên tục, hoàn toàn không có mốc thời gian nào giao nhau với hắn ta.
Vậy thì sao có thể liên quan đến anh được?
"Chứ không lẽ vì tao?"
Theo những gì Z kể, năm xưa trước khi vào nghề, hắn vẫn còn thời niên thiếu đã biết được trên thế giới này tồn tại những tổ chức sát thủ khác nhau.
Z quyết định chọn tổ chức này để gia nhập, không ngừng chứng minh bản thân để mình có được chỗ đứng nhất định trong tổ chức.
Ở những thứ hạng dành cho sát thủ đang trong giai đoạn kiểm tra, hắn luôn ở vị trí đứng đầu.
Nhưng với thành tích của người giỏi nhất trong tổ chức là Lý Thế Kiệt ngày một tăng lên