Vừa về đến biệt thự, cả hai người Lý Thế Kiệt và Trịnh Thu Thảo được người giúp việc thông báo rằng Trịnh Quang yêu cầu tất cả mọi người nhanh chóng tới phòng làm việc của ông ta.
Trịnh Thu Thảo quay sang hỏi Lý Thế Kiệt có chuyện gì thì anh vẫn im lặng không đáp.
Đến bản thân anh còn muốn biết thì làm sao trả lời cô bé được.
Nhưng dường như Trịnh Thu Thảo rất lo chuyện xảy ra ở nhà kho bị lộ ra ngoài nên hỏi Lý Thế Kiệt có phải Trịnh Quang đã biết chuyện đó hay không.
Chuyện ông ta có biết hay không đối với Lý Thế Kiệt không quan trọng.
Với một người có địa vị trên lĩnh vực kinh tế chắc chắn phía sau không ít thì nhiều thì việc thanh toán lẫn nhau cũng không có gì là lạ.
Nên việc ông ta biết anh có giết mấy tên bắt cóc kia đi chăng nữa cũng không quá quan trọng.
Điều quan trọng đối với những người như ông ta chính là người nhà của mình bình yên vô sự.
Đó cũng là điều mà bất cứ người làm cha làm mẹ hoặc bất cứ thành viên nào cũng muốn cả.
Nếu họ yêu thương lẫn nhau.
Leo lên tầng một, băng qua dãy hành lang dài và rộng, cả hai người Lý Thế Kiệt và Trịnh Thu Thảo dừng lại trước cửa thư phòng.
Lý Thế Kiệt đưa tay lên gõ nhẹ vào cánh cửa phát ra tiếng cộc cộc nhưng khóe mắt anh nhìn thấy cô gái bên cạnh mình đang có chút lo lắng và sợ hãi.
Cứ như mình vừa làm một việc gì đó xấu xa lắm mà sợ bị người khác phải hiện ra vậy.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại.
Đối với một cô nàng sinh viên chưa bao giờ tiếp xúc với những tình huống này có phản ứng như vậy cũng là bình thường.
Còn đối với những người như Trịnh Quang và Lý Thế Kiệt thì điều này không có gì đáng để nhắc đến.
Máu và quyền lực là hai thứ tồn tại gần như song song nhau.
"Vào đi."
Bên trong vọng ra giọng nói trầm khàn của Trịnh Quang.
Lý Thế Kiệt vặn tay nắm cửa đi thẳng vào trong.
Trịnh Thu Thảo cũng không muốn ở bên ngoài quá lâu nên nhanh chóng nối gót theo sau anh.
Thư phòng rộng hơn ba mươi mét vuông với một khung cửa sổ sát sàn lớn phía sau bàn làm việc.
Hai bên tường là những tủ sách cỡ lớn chất đầy sách từ kinh tế cho đến luật.
Trong đây đã tập hợp đông đủ thành viên trong nhà.
Trịnh Quang ngồi ở chiếc ghế dựa làm việc êm ái cỡ lớn của mình, đối diện là chiếc ghế sô pha dài, Trịnh Thu Cúc và Trần Gia Mỹ đang ngồi trên đó.
Phía bên phải đặt một chiếc ghế massage đời mới khiến con người nằm gọn bên trong trông như chiếc tàu vũ trụ cỡ nhỏ, Trịnh Đức Thành ngồi ở đó nhìn hai người vừa bước vào.
Trịnh Thu Thảo nhanh chóng chạy vào ghế sô pha ngồi cạnh chị và mẹ của mình.
Còn Lý Thế Kiệt khép cửa lại phía sau lưng, đứng tựa người lên bức tường bên cạnh cửa.
Thấy hai người đi vào cùng nhau, Trịnh Thu Cúc liền hỏi: "Sao hai người về cùng nhau vậy?"
"Tôi gặp cô ấy ở Sở cảnh sát." Lý Thế Kiệt đáp.
Trịnh Thu Cúc quay sang, ngờ vực nhìn em gái mình.
Trịnh Thu Thảo gật gật đầu đáp: "Dạ đúng." Cô bé dường như rất sợ người khác biết đến cuộc chiến máu me xảy ra ở nhà kho mấy hôm trước.
"Đừng nói những chuyện không liên quan ở đây." Trịnh Quang ngắt ngang sự nghi hoặc của mọi người khi Lý Thế Kiệt và Trịnh Thu Thảo xuất hiện cùng nhau.
Ông ta nói: "Cảnh sát đang điều tra về cái chết của mấy tên đã bắt cóc Đức Thành và Thu Cúc.
Họ đang nghi ngờ chúng ta.
Nếu để báo chí biết được chuyện này thì mọi người chắc hẳn cũng biết kết quả nó như thế nào rồi.
Có ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không? Tại sao bọn bắt cóc lại chết?"
Trịnh Đức Thành nhìn Lý Thế Kiệt rồi quay sang ba mình, nói: "Theo con thấy hình như là người trong cuộc làm…"
"Con im đi!" Trịnh Quang ra lệnh: "Con không được phép nói chuyện ở đây.
Không phải tại con thì làm gì xảy ra chuyện này.
Làm thì không đi làm, suốt ngày chỉ biết bài bạc."
Trịnh Đức Thành lập tức im bặt.
Cậu ta biết vị trí của mình đang ở đâu.
Cậu ta chỉ biết cúi đầu, lấy di động ra xem.
Lý Thế Kiệt khoanh tay lại trước ngực, quan sát tất cả.
Một lúc sau, anh nói: "Chuyện bọn họ bị giết cũng không phải chuyện gì khó hiểu.
Đâu phải ba không biết người bắt cóc Thu Cúc là ai đâu.
Thành Long là ông trùm của băng Hắc Long nên việc ông ta bị các băng đảng thanh toán nhau cũng là chuyện thường.
Chuyện chúng ta bị nghi ngờ cũng dễ hiểu thôi.
Cảnh sát bọn họ chỉ đang vịn vào lý do chúng ta không báo cảnh sát và cái có bị bắt cóc là có liên quan để làm tới thôi."
Trần Gia Mỹ cầm ly trà trên bàn uống một ngụm, đồng thời mở miệng: "Cậu đừng quên cậu đang ở thân phận gì mà dám mở miệng ở đây."
Lý Thế Kiệt biết chứ.
Anh biết mình là con rể và đang ở rể tại nhà này.
Nhưng đâu phải anh đâu có nhà riêng đâu.
Chưa kể đến hiện tại anh đã có thể xem như là một thành viên trong gia đình này nên khi gia đình này gặp chuyện, anh cũng nên nói gì đó để tìm cách giúp họ xem sao.
Mọi việc anh làm đều không sai cả.
Chỉ sai ở chỗ nhà họ giàu hơn nhà anh thôi.
"Thế Kiệt nói cũng đúng đó." Trịnh Quang tán thành: "Cậu ta nói những điều đều có lý cả.
Chỉ cần cái chết của họ không liên quan đến chúng ta là được.
Còn mọi người thì tốt nhất có ai hỏi về chuyện này thì nói không biết.
Tôi không muốn chuyện này lan ra ngoài rồi đám truyền thông viết bậy viết bạ rồi ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty."
"Chúng ta có thể kiện họ được mà." Trịnh Thu Thảo nói chen vào.
"Đúng là có thể kiện được." Trịnh Thu Cúc gật đầu: "Nhưng một khi tin tức đã lan ra ngoài thì người dân tin ai nhiều hơn? Tin tức xấu nó như một loại virus lan ra rất nhanh.
Người ta tiếp nhận rồi cứ xem nó là thật nên việc bị đưa tin ra ngoài cũng ảnh hưởng rất lớn đến giá cổ phiếu.
Em đừng quan mấy cư dân mạng chỉ biết tin vào những gì họ xem mà không thèm tìm hiểu đến sự thật đằng sau."
Khoé môi Lý Thế Kiệt cong cong.
Trịnh Thu Cúc đã nói ra điều anh đang muốn nói.
Anh cảm thấy nếu loại bỏ đi những tính cách mắng người của Trịnh Thu Cúc thì chắc chắn cô sẽ là một cô gái xinh đẹp, hiền dịu mà nhiều chàng trai để mắt đến.
Nhưng nào ngờ Trịnh Thu Cúc lại nhìn về phía này, chỉ vài giây ngắn ngủi đã bắt gặp nụ cười của Lý Thế Kiệt.
Cô hất cằm: "Này, anh cười cái gì vậy?"
Lý Thế Kiệt biết chắc chắn cô đang muốn kiếm chuyện với mình nhưng, anh sẽ không để điều đó xảy ra.
Anh lắc đầu đáp: "Tôi đâu có cười."
"Rõ ràng lúc nãy…" Trịnh Thu Cúc chưa nói hết câu Lý Thế Kiệt đã chen vào: "Tôi không có cười." Giọng anh rất nghiêm nghị nên bất giác khiến Trịnh Thu Cúc im lặng nghe lời.
Ngồi trên chiếc ghế làm việc êm ái, Trịnh Quang đưa một tay lên xoa cằm, nói: "Được rồi.
Đừng nói những chuyện vô bổ nữa.
Bây giờ tôi chỉ cần mọi người không làm gì để mấy phóng viên kia để ý là được."
Những người có mặt trong thư phòng đều gật đầu.
Lúc gật đầu, Lý Thế Kiệt nhân tiện liếc sang nhìn Trịnh Thu Cúc.
Cô cũng không thèm để ý đến anh mà lo chuyện của gia đình mình.
Đây cũng là chuyện đương nhiên.
Nếu đổi lại là anh, không cần biết mình có tình cảm với đối phương hay không thì có lẽ anh cũng sẽ làm như cô vậy.
"Vậy bây giờ còn chuyện gì không? Nếu không còn gì nữa thì con xin phép về phòng trước." Trịnh