Ngay khi vừa nghe được tin có người đến, Lý Thế Kiệt lập tức tắt đèn pin, phòng nhanh về phía bàn làm việc nấp dưới bàn.
Xung quanh rất vắng lặng nên anh hoàn toàn có thể nghe rõ từng tiếng bước chân của một người đi ngoài hành lang đang ngày một đến gần văn phòng.
Tầng chín này ngoại trừ nhà vệ sinh, bàn thư ký và văn phòng của Cao Đạt thì không còn phòng ban nào khác.
Hành lang dẫn này cũng chỉ dẫn đến văn phòng của Cao Đạt nên chắc chắn người này đang đi đến văn phòng của ông ta.
Khoảnh khắc chiếc bóng màu đen hắt lên cánh cửa phòng làm việc, Lý Thế Kiệt mới nhận ra màn hình máy tính vẫn còn sáng.
Không còn cách nào khác, anh giơ tay chỉnh độ sáng màn hình xuống thấp nhất có thể.
Từng giây, từng giây trôi qua.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa vừa hé ra cũng là lúc màn hình đã cực tối, nếu chỉ nhìn lướt qua thì hoàn toàn không thể nào phát hiện ra.
Giờ này còn ai có thể vào văn phòng chứ? Là Cao Đạt sao?
Không thể nào.
Đây chắc chắn không phải là Cao Đạt.
Lý Thế Kiệt nghĩ.
Suy nghĩ của anh càng thêm chắc chắn hơn khi thấy bàn tay cầm ở tay nắm cửa đã đeo một đôi găng tay da màu đen.
Cả cơ thể người đó dần lộ ra khi hắn ta dùng vải đen bịt mặt và phủ lên che kín đầu.
Không phải Cao Đạt hay là người của ông ta.
Đây chính là một kẻ đột nhập khác.
Một kẻ có ý đồ giống như anh.
Đến khi màn hình chuyển sang một trăm phần trăm, Lý Thế Kiệt ấn nút tắt màn hình ngay khi chiếc đèn pin của tên đột nhập kia bật mở.
Chỉ trong một khắc gần như cùng lúc.
Anh cũng nhanh chóng rút chiếc USB từ ổ cứng để dưới bàn ra cất vào người vì anh biết một thứ có thể sẽ xảy ra.
Hai người đột nhập.
Ý đồ có thể giống hoặc khác nhau.
Nên việc cả hai người giao chiến với nhau hòng đạt được mục đích cũng không phải là điều không thể xảy ra.
Lý Thế Kiệt đã sẵn sàng tâm lý cho chiến đấu.
Không cần biết mục đích của đối phương đến đây là gì, chỉ cần ai cản anh đạt được mục đích thì anh đều sẽ giết cả, không chừa bất cứ ai.
Người đó chiếu đèn pin một lượt quanh phòng, sau đó liền tiến đến vị trí đặt bức tượng con hổ.
Không luống cuống hay không thân thuộc địa mình mà tìm kiếm xung quanh như Lý Thế Kiệt.
Hắn ta lập tức cầm bức tượng lên, dùng đèn pin chiếu vào trong, săm soi từng chút một.
Người vừa mới vào đây, lia đèn pin một vòng rồi ngay lập tức đi đến cầm bức tượng con hổ lên kiểm tra.
Mọi thông tin trên đã cho Lý Thế Kiệt biết người đột nhập này chắc chắn là người của công ty, hoặc cũng có thể là người ngoài tự hoặc có người khác thuê để đột nhập vào đây và vô cùng thân thuộc địa hình và thứ gì khác thường hơn so với những thứ còn lại.
Tên đột nhập này kiểm tra một lúc, cũng vặn mở ở vị trí bụng của bức tượng liền mở ra một khe nhỏ.
Hắn ta kiểm tra bên trong không có gì liền chửi bằng ngôn ngữ nước ngoài một tiếng, sau đó cất bức tượng về chỗ cũ.
Lý Thế Kiệt không biết hắn ta chửi bằng ngôn ngữ gì vì anh không biết quốc gia đó.
Anh chỉ biết giọng nói này không thuộc khu vực châu á và theo suy đoán của anh, giọng nói này có thể là giọng của vùng châu âu.
Nhịp thở Lý Thế Kiệt trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết, hoàn toàn và gần như không có thể nghe được tiếng thở của anh trong môi trường im ắng này.
Anh muốn quan sát tất cả, xem xem tên đột nhập này là ai và muốn làm gì.
Trước mắt anh chỉ biết được hắn ta muốn lấy chiếc USB chứa đầy phim người lớn của hai người Cao Đạt và các nhân vật "nữ chính" kia.
"Thế Kiệt." Đúng lúc này, Lý Thế Kiệt nghe được ở tai nghe mình truyền đến một tiếng gọi rất khẽ của John Davis.
Anh ta không hỏi anh tại sao không trả lời vì anh ta biết tên đột nhập vẫn còn ở trong đó.
John Davis khẽ giọng, nói tiếp: "Có người đến nữa."
Trong lòng Lý Thế Kiệt thầm chửi thề một tiếng.
Hôm nay là cái ngày quái gì mà suốt ngày cứ có người đến văn phòng này, làm anh làm nhiệm vụ khó vậy?
Nhưng sự tức giận của anh nhanh chóng lắng xuống bớt phần nào khi nghe John Davis nói tiếp: "Lần này là bảo vệ."
Bảo vệ? Lý Thế Kiệt nghĩ: Nếu là bảo vệ thì chắc là do Cao Đạt yêu cầu đi tuần tra trong quá trình bữa tiệc diễn ra.
Có như vậy mới có thể quản lý, đề phòng những kẻ đột nhập vào đây.
"Ai đó?" Người bảo vệ chiếu đèn pin vào trong qua cửa văn phòng không được đóng rèm.
Hình bóng màu đen của tên đột nhập kia lộ rõ trước mắt.
Người bảo vệ nhanh chóng rút bộ đàm từ trong người ra, thông báo xuống khu vực bảo vệ nhưng đèn pin vẫn chiếu về phía tên đột nhập.
Hắn ta chủ giật mình trong thoáng chốc rồi nhanh chóng mở cửa, phóng ta với tốc độ rất nhanh và kèm theo đó là một đòn đạp thẳng vào bụng bảo vệ khiến anh ta văng vào bức tường phía sau, phần gáy đập mạnh vào đó, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Với tốc độ khi nãy, hắn ta rất nhanh đã khuất dạng khỏi tầm mắt của Lý Thế Kiệt.
Anh không vội ra ngay vì thứ khiến anh hơi bất ngờ chính là hình xăm trên tay người đột nhập này.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi lúc hắn ta hạ gục bảo vệ, Lý Thế Kiệt nhìn thấy cổ tay hắn ta có hình xăm con rồng.
Chính là tổ chức Rồng Đen.
Lý Thế Kiệt không quên trả lại hiện trạng ban đầu và tắt máy tính của Cao Đạt trước khi đuổi theo ra ngoài.
Băng nhanh qua dãy hành lang, anh gần như bay cả người qua cảnh cửa, lao thẳng vào lối thoát hiểm.
Anh tiến đến gần tay vịn, nhìn xuống khoảng không giữa các cầu thang, ánh đèn cảm biến sáng tắt liên tục cách anh hơn bốn tầng.
Không còn cách nào khác, Lý Thế vừa chạy xuống vài bậc đã bay cả người xuống bậc nghỉ ở ngã rẽ.
Rất nhanh anh đã xuống đến vị trí của tên đột nhập.
Hắn ta đứng trên tay vịn của lối thoát hiểm hướng ra ngoài trời, dang rộng hai tay ra và ngã ngửa xuống dưới.
Trong tích tắc, Lý Thế Kiệt bắt gặp khoé mắt của hắn ta mang theo ý cười.
Theo bản năng, anh liền lao đến tay vịn nhìn xuống dưới.
Đây là khu vực tầng bốn, nếu ngã theo kiểu của tên đột nhập khi nãy nếu không chết cũng chắc chắn bị chấn thương sọ não.
Nhưng…
Tất cả quá hoàn hảo.
Có thể dù không tìm được thứ mình cần thiết nhưng sự tính toán của tên đột nhập, của tổ chức Rồng Đen như quá hoàn hảo.
Tên đột nhập nằm trên nóc chiếc xe chở hàng của công ty bên cạnh, chạy ra khỏi bãi đỗ.
Hắn ta còn chống một tay lên, giơ tay còn lại lên vẫy vẫy với Lý Thế Kiệt.
Sau đó hắn ta giơ ngón cái lên, xoay ngược lại cho ngón cái chĩa xuống đất.
Chết tiệt! Lại để hắn chạy thoát!
Lý Thế Kiệt không thể ngờ bây giờ khả năng nhạy bén và truy đuổi của mình lại kém xa trước kia như vậy.
Người của tổ chức Rồng Đen, nếu xét theo những tên đã từng tiếp xúc với anh thì khả năng chiến đấu của họ đều dưới cơ của anh.
Vậy mà lần nào anh cũng để bọn chúng xổng mất.
Tuy anh vẫn chưa đánh giá được khả năng chiến đấu của tên này nhưng khả năng đột nhập, chạy nhanh để cướp hoặc trộm những thứ quan trọng, chắc chắn hắn ta sẽ là người thực hiện cho tổ chức.
Không nán lại lâu, Lý Thế Kiệt liền vứt bỏ khẩu trang và bao tay vào thùng rác đặt phía dưới, bên cạnh toà nhà công ty của Cao Đạt, trực thuộc công ty bên cạnh.
Anh liền nhanh chóng xoay người, lấy lại chiếc áo khoác vest của mình từ mấy thùng hàng ra mặc vào, nhanh chóng đi xuống tầng trệt.
Trước khi ra khỏi cửa, quay lại với bữa tiệc, Lý Thế Kiệt vuốt lại mái