Nhà hàng Trịnh Thu Cúc dùng bữa tối cũng nằm trong phạm vi của khu resort.
Đây là một nhà hàng được thiết kế theo phong cách tự chọn với nhiều món ăn của nhiều quốc gia được chế biến và trưng bày một cách đẹp mắt.
Có đủ mọi loại món ăn từ hải sản, món mặn, món canh cho đến nhiều các loại bánh ngọt khác nhau.
Lối ra vào nhà hàng có hai người mặc vest canh gác, phòng không cho người khác muốn đột nhập vào đây hay ngăn những cuộc ẩu đả, náo loạn của những người bên trong.
Không cho phép sự giết chóc được diễn ra trong lúc họ dùng cơm tối.
Băng qua bãi cỏ, Lý Thế Kiệt đi thẳng vào trong nhà hàng.
Giờ này là giờ dùng bữa tối nên nhà hàng đông nghẹt người.
Chủ yếu là những người đến đây để bàn chuyện làm ăn và các vệ sĩ của họ.
Có cả nam lẫn nữ.
Thỉnh thoảng cũng có một nhóm người dù là đối phương của nhau nhưng dường như họ muốn hợp tác cùng nhau để loại trừ bớt một số người quá mạnh đối với bọn họ, có như vậy mới có thể giành được bản hợp đồng đó về với mình.
Khi Lý Thế Kiệt bước vào thì có một vài người nhìn về phía này.
Anh cũng chẳng để tâm đ ến họ nhìn mình mà suy nghĩ cái gì.
Vì đó là suy nghĩ của họ và bạn sẽ chẳng bao giờ có thể điều khiển được nó.
Anh chỉ quay đầu nhìn xung quanh, tìm xem Trịnh Thu Cúc đang ngồi ở đâu.
Đôi mắt sắc bén của anh di chuyển qua từng người, từng khu vực, cuối cùng dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của Trịnh Thu Cúc.
Lý Thế Kiệt tiến đến quầy thức ăn, cầm lấy bộ muỗng nĩa và hai cái đ ĩa trắng tinh.
Anh gắp cho mình một món cơm xào và một ít rau xanh rồi di chuyển đến bàn của cô.
Trịnh Thu Cúc ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng cô không được tự nhiên như bị tảng đá đè nặng cuối cùng cũng đã được nhấc xuống khi Lý Thế Kiệt xuất hiện.
Đối với cô mà nói, dù bản thân đã khá an toàn khi có vệ sĩ nhưng bây giờ khi có Lý Thế Kiệt, cô lại cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Lý Thế Kiệt vừa ngồi xuống đã nghe Trịnh Thu Cúc hỏi: "Thế nào rồi? Ông Châu nói sao?"
Lý Thế Kiệt cho rau xanh vào miệng, nhai nó một cách từ tốn rồi trả lời: "Ông Châu nói sẽ đem tên tấn công chúng ta ra giải quyết ở cuộc họp tới vào vài ngày sau.
Còn nữa, ông ta nói sẽ sắp xếp chỗ cho chúng ta đến khu vực của ông ta ở cho an toàn."
"Tại sao ông ta lại đồng ý cho chúng ta đến đó?"
Ông Châu là một người có tính cách khác thường, quái lạ, luôn thích làm theo ý mình.
Ông ta cố tình kéo dài thời gian bàn bạc ra là chỉ để xem những cảnh chém giết này.
Nên khi nghe Lý Thế Kiệt nói ông ta chấp nhận cho nhóm cô đến đó, cô không thể nào không bất ngờ được.
Nhưng làm gì có ai biết được nguyên nhân đằng sau của nó.
Một sự thật phía sau bóng tối mà có lẽ mãi mãi cũng không ai có thể biết được ngoại trừ Ông Châu và Lý Thế Kiệt.
Lúc anh rời khỏi phòng, Ông Châu đã gọi giật anh lại và yêu cầu toàn bộ vệ sĩ rời khỏi phòng.
Lý Thế Kiệt cũng đoán được ông ta có chuyện gì đó muốn nói với mình mà đến cả mấy tên vệ sĩ cũng không được phép nghe thấy.
Ông Châu đã gọi anh là "Zero" khiến anh rất bất ngờ.
Dù vậy nhưng vẻ mặt Lý Thế Kiệt vẫn không thay đổi dù chỉ một chút, chỉ bình tĩnh quan sát xem đối phương muốn làm gì tiếp theo.
Cái tên "Zero" đối với anh bây giờ rất nhạy cảm.
Chỉ cần ai nhắc đến đó thôi là anh đều nảy sinh lòng cảnh giác đối với họ.
Cái tên này như một quả bom hẹn giờ không biết sẽ nổ lúc nào nhưng nó vẫn luôn bám lấy Lý Thế Kiệt, không thể tách rời.
Ông Châu cũng không bắt ép anh phải tự nhận mình là Zero.
Ông ta nói có thể Lý Thế Kiệt không nhận kình là Zero nhưng ông ta biết chắc chắn anh là người đó.
Sau đó ông ta giải thích nguyên nhân chấp nhận điều kiện giữ người của Trường Thịnh được an toàn là vì anh là Zero.
Lý Thế Kiệt vẫn im lặng không trả lời, chờ đợi ông ta nói tiếp.
Ông Châu không để bụng mà đứng dậy, vỗ vai anh và cười nói có thể cả hai không có mối quan hệ gì với nhau nhưng ông ta đã từng có ý định thuê anh giết một người.
Nhưng khi đó anh đã được người khác thuê để giết kẻ thù của Ông Châu nên ông ta không cần thuê anh nữa.
Ông ta nói dù đây chỉ là gián tiếp nhưng anh đã giúp ông ta loại bỏ vật ngáng đường và ông ta cũng rất thích thú khi được trực tiếp gặp mặt Zero ngoài đời nên xem như đây là lời cảm ơn của ông ta.
Sự thật này, Lý Thế Kiệt thấy cũng không quan trọng, không nhất thiết phải nói cho Trịnh Thu Cúc nghe.
Anh nói: "Tôi không biết.
Dù ông ta có mưu đồ gì hay không thì ở đó vẫn an toàn hơn là ở ngoài này.
Còn nữa, cô nên ghi nhớ một điều vào sâu trong lòng cô là, dù tôi có phải hy sinh cái mạng sống này, tôi cũng sẽ bảo vệ cô.
Vậy nên cô cứ yên tâm ở lại đây đi."
"Vậy còn những người khác, họ biết chuyện này không?" Trịnh Thu Cúc lại hỏi.
Lý Thế Kiệt vẫn kiên nhẫn trả lời: "Tôi không biết họ có biết chuyện này không nhưng nó không quan trọng.
Quan trọng là chúng ta an toàn là được.
Còn chuyện chém giết bên ngoài này cứ để bọn họ tự giải quyết nhau.
Chúng ta cứ để đến ngày Ông Châu tổ chức cuộc họp là được."
Trịnh Thu Cúc nghe vậy cũng không còn thắc mắc gì nữa.
Mọi chuyện hầu như đều được anh lo ổn thoả cả rồi nên cô cũng không hỏi tiếp mà chỉ im lặng ngồi ăn thức ăn của mình.
Cô thừa nhận dù đã làm việc trong lĩnh vực này nhiều năm, đối mặt với nhiều lần người khác muốn hãm hại mình nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống người khác muốn giết mình chỉ vì một bản hợp đồng.
Còn về người vệ sĩ của họ, Lý Thế Kiệt cũng đã giải thích cho anh ta hiểu những người này biết ai là người chủ yếu đến đây bàn chuyện làm ăn nên họ sẽ tận dụng vào những khoảng thời gian con người lơ là nhất để ra tay.
Còn đối với vệ sĩ, họ có ra tay hay không thì cũng không quan trọng.
Nên anh khuyên vệ sĩ cứ yên tâm mà ở lại căn phòng đã được sắp xếp từ trước.
Lý Thế Kiệt vừa ăn một cách thong thả, vừa ngắm nhìn cô vợ xinh đẹp trước mặt của mình.
Anh không biết cô đang suy nghĩ chuyện gì nhưng anh biết chắc chắn là cô đang lo đến chuyện vừa xảy ra.
Đối với Trịnh Quang và anh thì những chuyện này dù có xảy ra hay không thì đó chỉ là một chuyện đơn giản.
Nhưng có lẽ ông ta đã giấu gia đình những việc làm trong bóng tối của mình nên đây là lần đầu tiên Trịnh Thu Cúc chứng kiến cảnh này.
Phản ứng đầu tiên của cô là sợ hãi cũng không có gì là lạ.
Bữa cơm trôi qua khá êm đềm khi trong nhà hàng không hề xảy ra xích mích hay lời qua tiếng lại.
Ai ai cũng yên vị trên bàn của mình cùng những người mình quen biết.
Thỉnh thoảng khi đi lấy thức ăn cũng không thể tránh khỏi những ánh nhìn cảnh giác và thù địch như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương của bọn họ.
Rời khỏi nhà hàng, Trịnh Thu Cúc bất ngờ yêu cầu vệ sĩ của mình đi về trước.
Đợi anh ta đi hẳn rồi cô cũng kêu Lý Thế Kiệt ra về.
Giữa một đêm ở nơi gần như tách biệt với thế giới bên ngoài, đã vậy còn có những thợ săn khát máu ẩn nấp xung quanh chờ đợi con mồi của mình thì cô có thể đi đâu được chứ?
Lý Thế Kiệt không thể hiểu nổi cô có ý định gì.
"Cô định đi đâu vậy?" Lý Thế Kiệt hỏi.
Anh biết chắc chắn sau mỗi việc làm của cô đều có nguyên nhân của nó.
Cô không bao giờ làm những việc vô bổ để phí phạm thời gian của mình.
"Anh nghĩ anh là ai mà muốn quản tôi?" Trịnh Thu Cúc hỏi ngược lại.
Giọng cô như muốn khiêu chiến cho một màn khẩu chiến.
"Tôi là chồng cô.
Là chồng cũng không nên quản chuyện vợ mình nhưng trong vài ngày này, tôi xin lỗi, tôi không thể không quản cô được." Lý Thế Kiệt đứng bên cạnh cô: "Cô đừng quên bây giờ cô đang đứng trước cửa nhà hàng, chỉ cần cô đi khỏi khu vực này thì bất cứ lúc nào cũng sẽ có người muốn giết chúng ta.
Cô không nhận ra được gì sao?"
Không đợi Trịnh Thu Cúc trả lời, Lý Thế Kiệt đã nói tiếp: "Số lượng người đến đây bàn công việc đã giảm đi một người.
Tôi không nói đến tên bị trúng ta bắt.
Tại sao lại thiếu đi một người? Nếu theo như Ông Châu nói đợi cho những người muốn làm ăn đến đây đầy đủ thì phải có thêm mới chứ không mất đi.
Chuyện thiếu đi một người như vậy là rất có thể anh ta sợ quá nên trốn hay đi về.
Hoặc cũng có thể là, đã bị một trong số bọn họ xử lý rồi."
Trịnh Thu Cúc nhìn quanh, bây giờ cô mới để ý, thật sự giống như anh nói.
Cô cảm thấy thiếu thiếu một ai đó nhưng cô không biết là thiếu ai.
Bây giờ anh nói vậy mới có thể khẳng định cảm nhận của cô là đúng.
Lý Thế Kiệt vươn vai.
Dưới ánh đèn trắng anh gần như bao bọc cả con người Trịnh Thu Cúc.
Anh cúi đầu nhìn cô, mỉm cười nói: "Được rồi.
Vậy bây giờ cô muốn đi đâu đây? Tôi đi cùng cô."
"Đi dạo."
Trịnh Thu Cúc quay người lập tức bước đi.
Nhìn theo bóng lưng cô một lúc, Lý Thế Kiệt cũng liền cất bước theo sau.
Dọc theo con đường lát đá giữa bãi cỏ từ nhà hàng đến con đường nhánh rẽ ra ba ngã, Trịnh Thu Cúc đi vào con đường có nhiều hoa nhất và cũng là con đường Lý Thế Kiệt cảm thấy nguy hiểm nhất.
Dọc hai bên đường và những bụi cây và đủ loại hoa, đủ màu sắc khác nhau.
Khi bước vào đây, có thể ngửi được hương hoa ngào ngạt tựa như đang bước đi trên con đường thơ mộng.
Thỉnh thoảng có một vài nơi để trống để đặt bàn ghế buôn bán thức ăn, thức uống.
Con đường này là nơi thu hút nhiều du khách nhất, đặc biệt là cặp đôi.
Nhưng phía bên trái của nó, qua các bông hoa, qua bức thành chắn bằng đá cao gần một mét, bên dưới là rừng núi, là vực