Khương Lực là đứa con duy nhất của Khương Long Phi. Nếu hắn bị Hồng Đại Cường đưa đi, Khương Long Phi không dám nghĩ tới hậu quả.
Dù người trong sân có thân phận cao quý đến đâu, ông ta cũng phải dẫn Khương Lực đi.
Hồng Đại Cường cau mày nói: “Vừa rồi con trai ông chĩa súng vào sếp tôi, phạm vào tội chết. Hiện giờ cậu ta chỉ còn một đường chết!”
“Tốt nhất ông mau dẫn người rời khỏi đây đi, đừng tiếp tục khiêu khích nữa. Nếu không sau ngày hôm nay nhà họ Khương sẽ bị xóa sổ!”
Hồng Đại Cường cứng rắn uy hϊế͙p͙.
Ngay sau đó, ông ta ra lệnh cho chiến sĩ bên cạnh: “Thông báo toàn bộ người của chiến vực chuẩn bị khai chiến, năm phút sau chờ lệnh của tôi!”
“Vâng!”
Chiến sĩ kia đáp vâng rồi thông báo trong bộ đàm.
Bộ đàm nhanh chóng truyền tới tiếng đáp lại.
Giờ phút này, Khương Long Phi đã sợ ngây người.
Ông ta sống hơn năm mươi năm trêи đời chưa từng thấy người của chiến vực kiêu căng như vậy.
Không chỉ ông ta, rất nhiều gia tộc hàng đầu Vương thành Quan đã quên lãng các chiến sĩ tới từ chiến vực đang đóng quân ở đây.
Vậy mà lúc này toàn bộ người của chiến vực ở Vương thành Quan đã chuẩn bị khai chiến.
Ông ta biết rõ, chiến vực đang muốn tiêu diệt nhà họ Khương của mình.
Khương Lực bị hai chiến sĩ khống sĩ sợ phát khóc, vội vàng cầu xin: “Bố cứu con với. Con không muốn chết đâu!”
“Bọn họ muốn đưa con đi, còn nói phải xử bắn ở nơi cách đây một nghìn mét”.
“Bố không thể để họ đưa con đi được!”
Khương Lực gào khóc ầm ĩ, bộ dạng phách lối chĩa súng vào Đổng Chiêm Cương đã biến mất.
Khương Long Phi không lên tiếng, vẻ mặt nghiêm trọng xen lẫn lo lắng.
“Hồng Đại Cường, ông không sợ làm vậy sẽ khiến Vương tộc họ Quan bất mãn sao? Đừng quên dù sao nơi này cũng là Vương thành Quan, Vương tộc họ Quan mới là người làm chủ”.
Khương Long Phi cắn răng nói.
Hồng Đại Cường lười nói nhảm, giơ tay nhìn đồng hồ: “Đã trôi qua hai phút, chỉ còn một phút cuối cùng”.
Nói xong, ông ta lại ra lệnh: “Tất cả chuẩn bị sẵn sàng khai chiến!”
“Vâng!”
Mười mấy chiến sĩ đồng loạt hô lên.
“Tạch tạch tạch!’
Tiếng động của mười mấy khẩu súng trường tự động vang lên rõ mồn một.
“Bố cứu con với! Xin bố hãy cứu con! Con cũng vì lo cho ông nội nên mới muốn mời thần y Phùng ra tay cứu giúp, đắc tội bọn họ!”
Khương Lực khóc rống lên, thật sự hoảng sợ.
Một khi hắn bị dẫn ra ngoài một nghìn mét sẽ phải nhận lấy cái chết.
Khương Long Phi mím chặt môi, nội tâm sợ hãi. Ông ta rất muốn cứu Khương Lực, nhưng lại không dám chống đối Hồng Đại Cường hung hãn.
Huống hồ, trong sân vẫn còn hai ông lớn có thân phận khủng bố.
Ông ta tin chắc nếu mình ngăn cản, e là dù Quan Vương ra mặt cũng khó có thể giữ lại được nhà họ Khương.
“Súc sinh! Mày đắc tội người nào, còn không mau quỳ xuống xin tha đi?”
Khương Long Phi bỗng nổi giận gầm lên.
“Bịch!”
Khương Lực rất muốn sống, vội vàng quỳ rạp xuống gào khóc với bên trong: “Sếp ơi tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi. Xin sếp tha mạng cho tôi, sau này tôi không dám kiêu căng nữa, không dám chĩa súng vào đầu sếp nữa”.
Nghe thấy thế, Khương Long Phi suýt tức điên. Thì ra thực sự là do Khương Lực quá phách lối, còn chĩa súng vào đầu người có địa vị cao hơn cả Hồng Đại Cường.
Khó trách đối phương muốn xử bắn hắn.
“Đồ khốn nạn, xem tao có đánh chết mày không? Sao mày dám vô lẽ với sếp lớn của chiến vực?”
Khương Long Phi dứt khoát xông lên đạp Khương Lực ngã lăn ra đất, dùng sức đạp liên tục vào người hắn.
Ông ta đạp rất mạnh, không dám không dùng sức.
Hiện giờ chỉ mong dùng cách này để xoa dịu cơn giận của sếp lớn chiến vực.
Nhưng dù là Dương Thanh hay Đổng Chiêm Cương đều không thèm quay đầu lại nhìn, dường như mọi chuyện xảy ra bên ngoài đều không liên quan tới họ.
“Đã hết ba phút!”
Đúng lúc ấy, Hồng Đại Cường lại lên tiếng, ngay sau đó trầm giọng ra lệnh: “Dẫn đi!”
“Vâng!”
Hai chiến sĩ xông lên chia nhau một trái một phải nắm chặt tay Khương Lực định dẫn đi.
“Bố cứu con với! Cứu con với! Không thể để họ đưa con đi được. Bọn họ sẽ giết con thật đấy. Con không