Chàng Rể Chiến Thần

Truyền nhân của thần y


trước sau

Dương Thanh nhìn vẻ mặt đầy tự trách của Khương Hùng thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Cho dù Khương Lực và Khương Long Phi là người như thế nào thì điều anh có thể chắc chắn được là Khương Hùng chính là một anh hùng đã đổ máu vì đất nước.

"Thả người!"

Dương Thanh ra lệnh, chiến sĩ đang khống chế Khương Long Phi và Khương Lực lập tức thả họ ra.

"Phụp!"

Sau khi Khương Long Phi và Khương Lực được thả ra, cả hai cùng kéo đến trước mặt Dương Thanh và nặng nề quỳ đầu gối xuống đất.

"Cậu Thanh, chúng tôi biết sai rồi, xin cậu trừng phạt!"

Khương Long Phi nghiêm túc nói.

Về phần Khương Lực, hắn hoàn toàn ngây người ra, ngay cả việc quỳ xuống cũng bị bố mình là Khương Long Phi kéo xuống.

Lúc này, Khương Long Phi đại khái cũng đoán được thân phận của Dương Thanh rồi, ông ta nhìn về phía Dương Thanh đầy vẻ tôn kính.

Ông ta thật sự hy vọng Dương Thanh có thể trừng phạt mình, nếu không trong lòng ông ta cảm thấy không yên.

"Đứng dậy đi!"

Dương Thanh nhìn Khương Long Phi và nói: "Ông Khương là anh hùng, các người thân là con cháu của ông cụ, đừng hủy hoại danh tiếng anh hùng một thời của ông ấy”.

"Sau này đừng có hành động ngạo mạn như ngày hôm nay nữa. Tôi đã tha thứ cho các người rồi, đứng dậy cả đi!"

Khương Long Phi và Khương Lực dù sao cũng là con cháu của mình, mặc dù Khương Hùng rất tức giận vì họ đã gây hấn với Dương Thanh, nhưng Khương Hùng chắc chắn rất vui khi được có thể giữ được tính mạng của họ.

"Nếu như cậu Thanh đã kêu các người dậy thì còn quỳ gối làm gì nữa?”

Khương Hùng hét vào mặt con trai và cháu trai lão ta.

Là một chiến sĩ của biên giới phía Bắc, dù đã giải ngũ rồi thì lão ta cũng vẫn là chiến sĩ của biên giới phía Bắc.

Lão ta sẽ thực hiện mệnh lệnh của Dương Thanh ngay lập tức.

"Cảm ơn cậu Thanh!"

Khương Long Phi và Khương Lực lần lượt cảm ơn Dương Thanh.

"Không ngờ anh Khương đây và cậu Thanh lại quen nhau. Thật đúng là duyên phận!"

Quan Vương bước tới và cười nói: "Đây là niềm vinh dự Vương thành Quan chúng tôi”.

Trước đây, mặc dù Vương Quan và Khương Hùng đã quen biết nhau từ lâu, thậm chí theo một khía cạnh nào đó, Vương tộc họ Quan chính là chỗ dựa cho nhà họ Khương.

Tuy nhiên Vương Quan chưa bao giờ xưng hô anh em với Khương Hùng, nhưng hôm nay lão ta lại gọi Khương Hùng là anh trước đám đông, điều này khiến cho Khương Hùng được nở mày nở mặt.

Những người thuộc các gia tộc trong Vương thành ở xung quanh đều rất ngạc nhiên.

Mọi người đều hiểu tại sao Quan Vương lại gọi Khương Hùng là anh, tất cả chỉ vì người thanh niên đang chịu tang thần y Phùng kia.

Khương Hùng không vui vẻ gì lắm với sự nhiệt tình của Vương Quan, lão ta chỉ hờ hững nói: "Quả đúng là duyên phận!"

Lúc này, Khương Hùng cũng đang tự trách mình.

Đương nhiên lão ta hiểu rõ có lẽ Vương Quan đã đoán được chân tướng nào đó, nếu không lão ta sẽ không chủ động gọi mình là anh.

Dù sao thì danh tính của Dương Thanh cũng là một bí mật, các quan chức ở Chiêu Châu không hề tiết lộ điều đó ra ngoài.

Bây giờ lại bởi vì xúc động của mình mà để Vương Quan đoán ra một số sự thật, lão ta phải chịu trách nhiệm về vấn đề này.

"Ông Khương, ông bị bệnh sao?"

Dương Thanh đột nhiên hỏi.

Lúc đầu khi Khương Lực đến đây chính là để tìm thần y Phùng đến khám cho Khương Hùng nên mới xảy ra mâu thuẫn.

Bây giờ, Khương Hùng lại chống gậy, đi đứng không vững, vẻ mặt ốm yếu, rõ ràng là bệnh đã hết đường cứu chữa rồi.

Khương Hùng thở dài: "Hồi đó trêи chiến trường tôi đã bị thương rất nặng, hiện giờ tuổi cũng đã cao, hậu di chứng cũng dần dần xuất hiện, thân thể ngày một không được như lúc trước nữa rồi”.

"Tôi đã khám rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, nhưng cũng không có tác dụng gì nhiều. Không biết Khương Lực lấy tin tức về thần y Phùng ở đâu, liền chạy tới đây tìm thần y Phùng”.

"Nếu nó nói sớm cho tôi biết về hành tung của thần y Phùng thì tôi đã tự mình đến thăm hỏi, sao có thể để nó đến chỗ thần y Phùng gây chuyện được chứ?”

Sau khi Khương Lực nghe Khương Hùng nói vậy liền đầy vẻ tự trách: "Ông nội, cháu biết mình sai rồi!"

"Hừ!"

Khương Hùng lạnh lùng nhìn Khương Lực và nói: "Đợi lát nữa về để xem tôi trừng trị cậu thế nào”.

"Ông Khương, ông đến thật không đúng lúc, tối qua thần y Phùng đã qua đời rồi. Bệnh của ông chỉ có thể tìm thần y khác thôi!”

Dương Thanh nói, trêи mặt vẫn mang vẻ bi thương.

Trong lòng anh cảm thấy rất kính trọng Khương Hùng.

Anh cũng muốn giúp

Khương Hùng, nhưng thần y Phùng đã qua đời rồi.

"Không sao!"

Vẻ mặt Khương Hùng rất bình tĩnh: "Bao nhiêu năm nay tôi cũng đã sớm quen rồi. Sau này có thể gặp được thần y có thể chữa khỏi được bệnh của tôi hay không đều nhờ vào duyên phận”.

"Qua một thời gian nữa, có thể tôi sẽ tìm một thần y để chữa trị cho em gái tôi, nếu thuận tiện, tôi có thể nhờ thần y đó đến chữa bệnh cho ông”.

Dương Thanh đột nhiên cất tiếng, ông Phùng từng đồng ý với anh là sẽ tìm một thần y khác giúp chữa bệnh cho Mễ Tuyết.

"Vậy thì cảm ơn cậu nhiều!”

Khương Hùng cảm ơn.

"Anh Thanh, em có thể trị được bệnh của ông cụ này!”

Đúng lúc này, giọng nói của Phùng Tiểu Uyển chợt vang lên.

Phùng Tiểu Uyển đã khóc cạn nước mắt, trêи mặt lúc này vẫn còn lưu lại vết tích, trông cô ta rất đáng thương.

Thần y Phùng là người thân nhất của cô ta trêи thế giới này, vậy nên cô ta mới là người đau buồn nhất khi ông ấy đột ngột qua đời.

"Vậy đợi qua một thời gian nữa phiền em xem bệnh cho ông Khương!”

Dương Thanh nhìn Phùng Tiểu Uyển với vẻ thương xót nói.

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu với vẻ mặt kiên cường, cô ta nói: "Lương y như từ mẫu. Ngoài miệng thì ông nội vẫn nói là mình ghét nhất chiến sĩ, nhưng thực ra người mà ông tôn trọng nhất lại chính là những người chiến sĩ!”

"Ông Khương là một người anh hùng đã đổ máu vì đất nước. Nếu ông nội còn sống, chắc chắn ông sẽ chữa bệnh cho ông Khương”.

Nghe Phùng Tiểu Uyển nói vậy, Dương Thanh không khỏi cảm thấy cung kính nể phục.

Khóe mắt Khương Hùng bất chợt hơi ướt, với tư cách là một cựu chiến sĩ của vùng biên giới phía Bắc, đương nhiên lão ta biết những chuyện đã từng xảy ra với thần y Phùng.

Cả con trai và con dâu của lão ta đều đã hi sinh trêи chiến trường, năm xưa lão ta rời chiến trường không phải vì ghét chiến sĩ mà vì muốn thoát khỏi nơi đau buồn đó.

Thần y Phùng cũng là một anh hùng, năm đó lão ta đã cứu vô số người bị thương trêи chiến trường.

Thật đáng tiếc khi lão ta đã cứu rất nhiều binh lính nhưng lại không cứu được con trai và con dâu của mình.

"Vậy chờ sau khi lo liệu xong tang lễ của thần y Phùng thì chúng ta sẽ chữa bệnh cho ông Khương, được không?”

Dương Thanh hỏi.

Phùng Tiểu Uyển khẽ gật đầu, sau đó trở lại trong nhà rồi lại nhanh chóng đi ra.

Cô ta đưa cho Khương Hùng một chai sứ nhỏ màu trắng và nói: "Trong này có ba viên thuốc, tất cả đều được làm khi ông nội vẫn còn sống”.

"Từ hôm nay, mỗi tối trước khi đi ngủ ông hãy uống một viên, uống trong ba ngày liên tục có thể giúp giảm cơn đau do vết thương cũ gây ra”.

"Ba ngày sau, cháu sẽ đến nhà họ Khương để xem cho ông, sau đó bắt bệnh kê đơn”.

Khương Hùng đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lão ta không hề nói với Phùng Tiểu Uyển về các triệu chứng của mình, nhưng Phùng Tiểu Uyển nhìn thoáng qua đã biết rằng lão ta rất đau đớn khi vết thương cũ tái phát.

"Cảm ơn thần y nhỏ!"

Sau một hồi ngớ ra, Khương Hùng vội vàng cảm ơn.

"Ông Khương, ông về trước đi, ba ngày sau chúng tôi sẽ đến nhà họ Khương thăm ông!"

Dương Thanh nói.

Khương Hùng bị thương, ở lại đây cũng không làm được gì cả, tốt hơn là nên về nghỉ ngơi sớm.

"Được, vậy tôi chờ các vị!”

Khương Hùng cũng không câu nệ, lão ta cùng với Khương Long Phi và Khương Lực rời khỏi đó.

"Mọi người cũng về cả đi!”

Quan Vương vừa ra lệnh thì những người đứng đầu của các gia tộc giàu có vây quanh cũng lần lượt rời đi.

"Cậu Thanh, vậy chúng tôi cũng không quấy rầy nữa. Sau này có chuyện gì cần đến Vương tộc họ Quan chúng tôi xin cứ nói!”

Vương Quan lại nhìn Dương Thanh và cung kính nói.

Dương Thanh gật đầu: "Quan Vương đi thong thả”.

- ---------------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện