Tuy ngoài miệng chủ nhánh hai và chủ nhánh ba nói không phải ép buộc, nhưng ý tứ trong lời nói thì vô cùng rõ ràng, họ chính là đến để ép Khương Hùng.
Ông ăn nói kiểu gì đấy?”
Khương Long Phi bỗng nhiên tức giận hỏi chủ nhánh ba: "Thế nào gọi là nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?” "Bố tôi còn đang sống sở sở ra mà các ông đã không đợi được nữa rồi sao?”
Chủ nhánh ba lập tức nhướng mày: "Cậu nói chuyện với người bề trêи như vậy đấy à? Có còn văn hóa hay không thế?"
Khương Long Phi dường như vẫn muốn nói nữa, nhưng đã bị Khương Hùng ngăn lại. “Con của tôi có văn hóa hay không thì liên quan gì đến ông?”
Khương Hùng nhìn chăm chăm vào chủ nhánh ba và lạnh lùng nói: "Ngược lại tôi muốn hỏi ông, ông đến gặp chủ gia tộc mà lại nói chuyện với chủ gia tộc như thế hay sao? Ông có còn biết thế nào gọi là tôn ti trật tự nữa hay không?” “Sao tôi lại không biết tôn ti trật tự chứ?"
Chủ nhánh ba tức giận nói: "Tôi chỉ có sao nói vậy thôi. Dù sao thi ông cũng là chủ gia tộc họ Khương, cho dù muốn tìm thần y tới chữa bệnh cũng nên để chủ các nhánh chúng tôi biết ngọn ngành, xác nhận thần y ông tìm không có vấn đề gì mới có thể tiến hành chữa bệnh cho ông được. "Ông thì hay lắm, tìm thần y chữa bệnh cho mình, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho chúng tôi, nhỡ đâu ông thực sự có mệnh hệ gì thì nhà họ Khương phải làm sao đây?”
Chủ nhánh ba tỏ vẻ hiện ngang lầm liệt, cứ như chuyện Khương Hùng tìm thần y chữa trị bệnh là một tội ác tày trời không thể dung thứ vậy.
Chủ nhánh hai cũng hùa theo: "Tôi cảm thấy chủ nhánh ba nói không sai. Nhà họ Khương hiện giờ ở Vương thành Quan cũng xem như là một gia tộc có sức mạnh toàn diện chỉ xếp sau Vương tộc họ Quan”. “Ông thân là chủ gia tộc, nếu như có chuyện gì thì chắc chắn những gia tộc đang nhăm nhe dòm ngó kia sẽ nhân cơ hội gây hấn với nhà họ Khương". "Về chuyện này, quả thực là chủ gia tộc đã thiếu cân nhắc rồi đó”.
Đối mặt với uy hϊế͙p͙ của hai người đó, Khương Hùng không hề hoảng sợ mà cười khẩy nói: "Nói thật là hay hơn cả hát. Nói trắng ra không phải các người đang muốn ép tôi bây giờ phải lập người thừa kế vị trí chủ gia tộc hay sao?” “Tùy ông nói gì thì nói, dù sao hôm nay ông cũng nhất định phải lập người kế vị.
Thái độ của chủ nhánh ba rất cứng rắn.
Tuy rằng chủ nhánh ba không đón ý nói hùa, nhưng lão ta đến cùng với chủ nhánh hai, đương nhiên cũng có ý như vậy. "Muốn lập người thừa kế thì cũng được thôi, nhưng không phải bây giờ!"
Khương Hùng lạnh lùng nói. "Nếu như chúng tôi yêu cầu ông phải lập một người thừa kế ngay bây giờ thì sao?"
Chủ nhánh ba khẽ nheo mắt lại, giọng nói mang theo sự uy hϊế͙p͙.
Chủ nhánh hai cũng nói: "Chủ gia tộc, tốt hơn hết bày giờ ông hãy ra lệnh xác định người kế vị là ai đi!” "Các người thật là quả đáng!"
Ánh mắt Khương Hùng đầy lạnh lùng.
Nếu không phải vì niệm tình máu mủ ruột rà thì chủ nhánh hai và nhánh ba còn có thể sống được đến hôm nay sao?
Lúc trước khi lão ta còn ở trạng thái đỉnh cao, đừng nói là chủ nhánh hai hay nhanh ba, cho dù là Quan Vương cũng không dám nói có thể làm gì được lão ta.
Bây giờ, do vết thương của nhiều năm trước mà lão ta bị hai con kiến có thể dễ dàng bóp chết trước đó ép buộc.
Lúc này, vẻ mặt của chủ nhánh hai và chủ nhánh ba chợt đanh lại, đột nhiên có cảm giác Khương Hùng đã trở lại trạng thái đỉnh cao. "Vậy ông cho chúng tôi một thời gian chính xác!"
Chủ nhánh hai không thể chống đỡ được sự uy nghiêm toát ra từ trêи người Khương Hùng liền nói. Chủ nhánh ba cũng không nói gì nữa. “Không phải hôm nay các người muốn tôi cho các người đáp án hay sao?"
Khương Hùng lạnh lùng nói: "Nếu đã như vậy, hôm nay tôi cho các ông đáp án là được chứ gì. Có điều giờ tôi không rảnh, tất cả hãy đợi sau khi tôi được chữa trị rồi sẽ cho các ông đáp án!” "Được, vậy hôm nay chúng tôi sẽ đợi đến khi mặt trời lặn, hi vọng chủ gia tộc nói lời giữ lời!"
Chủ nhánh hai trầm giọng nói.
Chủ nhánh ba cũng nói: "Tôi lại cảm thấy hơi nóng lòng rồi đây, thần y mà chủ gia tộc tìm đến để xem bệnh rốt cuộc là thần thánh phương nào. Bệnh mà ngay cả thần y của Vương tộc họ Quan cũng không chữa trị được thì còn có ai có thể chữa được đây?” "Sớm thôi, rồi các ông sẽ thấy”.
Khương Hùng lạnh lùng nói.
Lão ta rất có niềm tin với Phùng Tiểu Uyển.
Dù sao ba ngày trước Phùng Tiểu Uyển chỉ cho lão ta uống ba viên thuốc, hiện giờ lão ta mới uống hai viên và vết thương đã cải thiện rất nhiều.
Lão ta tin rằng cho lão thêm một khoảng thời gian nữa, nhất định lão ta sẽ có thể trở lại trạng thái đỉnh cao trước đây của mình. "Thưa ông chủ, cậu Thanh và thần y Phùng tới rồi!”
Đúng lúc này, quản gia của