“Bịch!”
Ông chủ nhánh hai không đạp xuống người Miêu Chính Phong mà là khối đá xanh bên cạnh.
Khối đá xanh lớn lập tức vỡ thành từng mảnh.
Ông chủ nhánh hai là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, lúc này Miêu Chính Phong lại đang bị thương nặng. Nếu bị ông chủ nhánh hai đạp một cái, Miêu Chính Phong sẽ không còn đường sống.
“Cậu Thanh!”
Ông chủ nhánh hai cung kính nhìn Dương Thanh.
Miêu Chính Phong thở hổn hển, trong mắt tràn đầy sợ hãi và thở phào vì may mắn còn sống.
“Quỷ Kiến Sầu có quan hệ gì với ông? Tại sao ông lại giả mạo ông chủ nhánh ba?”
Dương Thanh lạnh giọng hỏi.
“Quỷ Kiến Sầu cũng là người của Quỷ Môn Miêu Thành, sư đệ của tôi”.
“Còn tại sao tôi lại giả mạo ông chủ nhánh ba, tôi… tôi không thể nói được”.
Miêu Chính Phong đang định khai ra, đột nhiên nhớ tới gì đó, vẻ mặt rất kinh hoàng.
Nhưng ít nhất Dương Thanh cũng đã biết Quỷ Kiến Sầu là ai.
“Ông không nói cho tôi biết mục đích của ông, tôi còn tha mạng cho ông làm gì?”
Dương Thanh lạnh lùng hỏi.
“Bịch!”
Miêu Chính Phong bỗng quỳ rạp xuống đất, cầu khẩn nói: “Tôi xin cậu, hãy tha cho tôi một mạng”.
“Không phải tôi không muốn nói, mà là không thể nói. Chỉ cần tôi nói ra nửa lời sẽ lập tức bị cổ độc phản phệ, chết thảm tại chỗ”.
Ông chủ nhánh hai đạp Miêu Chính Phong ngã ra đất, cả giận nói: “Mày lừa quỷ à? Mau nói ra, mày giả mạo ông chủ nhánh ba tới nhà họ Khương bọn tao có ý đồ gì?”
Dương Thanh không ngăn cản, chỉ thờ ơ đứng nhìn. Anh không tin Miêu Chính Phong nói cổ độc phản phệ gì đó.
“Tôi thực sự không thể nói được!”
Miêu Chính Phong đau khổ cầu xin: “Nếu tôi nói, nhất định sẽ chết ngay lập tức. Xin các người tha chết cho tôi, chỉ cần không ép tôi nói ra mục đích tới nhà họ Khương, bảo tôi làm gì cũng được”.
“Tiểu Uyển, có cách nào khiến ông ta chịu mở miệng không?”
Dương Thanh chợt hỏi Phùng Tiểu Uyển.
Phùng Tiểu Uyển khẽ gật đầu, lấy ra một bình sứ màu trắng đưa cho Dương Thanh: “Anh cho ông ta uống viên thuốc này, nói hay không không phải do ông ta quyết định nữa”.
Dương Thanh hơi kinh ngạc, không ngờ còn có loại thuốc thần kỳ như vậy, không hổ là người duy nhất nhận được truyền thừa của thần y Phùng.
“Tạch!”
Dương Thanh lấy thuốc ra, búng một cái bay thẳng vào miệng của Miêu Chính Phong.
“Cậu cho tôi uống gì vậy?”
Miêu Chính Phong hoảng hốt hỏi.
Nhưng ông ta vừa lên tiếng, một cơn đau đớn kịch liệt lan rộng toàn thân.
“Á…”
Miêu Chính Phong đau khổ rêи rỉ, quằn quại nằm trêи mặt đất không ngừng lăn lộn.
Giờ phút này ông ta chỉ cảm thấy toàn thân bị vô số kiến ăn thịt người gặm nhấm, đến cả ruột gan cũng bị cắn nuốt. Nỗi đau khủng khϊế͙p͙ này khiến ông ta sống không bằng chết.
“Á… giết tôi đi, các người mau giết tôi đi!”
“Tôi xin các người, hãy giết tôi… Á…!”
Miêu Chính Phong đau đớn hét thảm.
“Chỉ cần ông chịu nói ra mục đích tới nhà họ Khương, tôi sẽ cho ông thuốc giải”.
Phùng Tiểu Uyển thản nhiên nói.
Nhưng vẻ thản nhiên này chỉ là vẻ bên ngoài. Từ sắc mặt tái nhợt và cơ thể không ngừng run rẩy có thể thấy hiện giờ cô ta đang rất căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên cô ta dùng loại thuốc này. Nếu không vì giúp Dương Thanh, có lẽ cả đời này cô ta cũng sẽ không dùng tới.
“Giết tôi đi, các người giết tôi đi!”
Miêu Chính Phong gào lên, hai mắt hơi lồi ra, mồ hôi đầm đìa.
“Ông không nói, nỗi đau này sẽ tiếp tục kéo dài. Bây giờ mới chỉ là bắt đầu, ông sắp phải chịu đựng nỗi đau gấp bội so với lúc này”.
Phùng Tiểu Uyển còn nói tiếp: “Thuốc giải đang nằm trong tay tôi. Chỉ cần ông chịu nói ra mục đích, tôi sẽ cho ông uống”.
Dương Thanh cũng lên tiếng cam đoan: “Chỉ cần ông nói ra chân tướng, tôi có thể tha cho ông một con đường sống. Sống hay chết do ông tự lựa chọn”.
“Tôi không nói được, thực sự không thể nói được. Nếu nói ra tôi sẽ chết bất đắc kỳ tử. Xin các người hãy cho tôi thuốc giải, tôi không chịu nổi… Á…”
Miêu Chính