Lao giả mặc áo đạo sĩ nói, trong phút chốc tất các tr người đều kinh hai
Quả nhiên là người của Quý Môn Miếu Thành, ban nãy họ còn đang thảo luận xem nên đối phó với cao thủ của Quý Môn thể nào, kết quả đối phương xuất hiện ngay "Đảm binh tôm tưởng tép như các người mà cũng muốn đối phó tôi?
Lão già mặc áo đạo sĩ cười nói.
Lão ta đứng đó giống như một tượng đài không thể xô đồ. Mặc dù Quan Vương là người mạnh nhất trong số những người ở đây nhưng giờ phút này, Quan Vương cũng sợ hãi cực kỳ.
Lão ta có thể cảm nhận được áp lực toát ra từ người của lão già mặc áo đạo sĩ. Bản thân lão ta là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, người có thể làm lão ta cảm thấy áp lực, tất nhiên là cao thủ Thần Cảnh. “Mấy trăm năm nay, người Miêu Thành luôn ở ần lãnh đời, cao thủ của Quỷ Môn các người lại xuất thể liên tục, không sợ bị chủ thành của Miêu Thành biết à?”
Quan Vương trầm giọng hỏi.
Lão giả mặc áo đạo sĩ nhìn Quan Vương bằng ảnh mặt khinh miệt: “Ông đang thăm dò tôi à?”
Đúng là Quan Vương đang thăm dò, đương nhiên lão ta sẽ không thừa nhận, chỉ vờ ra vẻ bình tĩnh nói: "Tại sao phải thăm dò ông? Vốn đi thực lực của cao thủ Miêu Thành rất mạnh, trong mắt cao thủ Miêu Thành, cao thủ của thế giới bên ngoài chỉ là đám kiển". “Nếu các người ở ẩn thì tất nhiên sẽ có quy tác riêng nhưng Quỷ Món các ông lại cho nhiều người dịch dung tra trộn vào gia tộc chúng tôi, các người làm vậy có thấy quá đảng không?”
Quan Vương tỏ vẻ nhún nhường nhưng những gì lão ta nói cũng là sự thật, trong mắt cao thủ đứng đầu Quỷ Môn, mọi thứ trêи thế giới này chỉ là con kiến.
Lão già mặc áo đạo sĩ cười mỉa: “Trông ông có vẻ như đã biết chút gì đó, nhưng không sao. Chỉ cần giết hết các người thì dù các người có biết gì thì cũng không sao”.
Lão ta vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người trở nên nghiêm túc. Họ nhìn chằm chằm lão già mặc áo đạo sĩ, sợ lão ta bất chợt ra tay.
Lúc này Quan Vương lại không hề nút nhát chút nào, lão ta đứng trước nhất, chủ của bốn gia tộc lớn lần lượt tiến lên đứng phía sau lão ta.
Các cao thủ khác cũng tiến về phía trước, đứng sau lưng nhóm người quyền quý của Vương thành Quan, sắc mặt nghiêm túc nhìn lão già mặc áo đạo sĩ.
Lúc trước họ luôn thảo luận chắc chắn cao thủ của Quỷ Môn ở Miêu Thành sẽ là cao thủ Thần Cảnh. Bây giờ cao thủ Thần Cảnh đang đứng ngay trước mặt họ. Mặc dù họ có thêm người nhưng chưa chắc đã là đối thủ của một cao thủ Thần Cảnh.
Nhưng lúc này họ đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể bắt tay nhau đối phó địch. "Các người giết người bừa bãi, không sợ chọc giận chiến vực Chiêu Châu?"
Quan Vương trầm giọng hỏi, trong giọng còn có chút uy hϊế͙p͙: "Cho dù Miêu Thành có rất nhiều cao thủ Thần Cảnh nhưng chiến vực Chiêu Châu chúng tôi cũng có cao thủ Thần Cảnh”. "Không những thế, chiến vực Chiêu Châu còn có b pháo có lực công kϊƈɦ vô cùng lớn, dù các người có mạnh đi chăng nữa nhưng vẫn là người trần mắt thịt, có thể chống lại b pháo à?
Lão ta vừa dứt lời, hàng chục chấm đỏ ngay lập tức tập trung trêи những vị trí trọng yếu của lão già mặc áo đạo sĩ. "Xem ra người bên ngoài đúng là rất ngây thơ và đáng yêu. Các người hoàn toàn không biết sự kinh khủng của cao thủ Thần Cảnh. Đống sắt vụn đó mà có thể làm khó được tôi à?"
Lão già mặc áo đạo sĩ cười nhạo, hỏi.
Nhưng lão ta vừa dứt lời, mọi người hoảng sợ phát hiện, lão già vốn dĩ đang đứng tự dưng biến mất ngay tại chỗ. "Ra tay!"
Mặt Quan Vương biến sắc, không hề do dự, ra lệnh xong lão ta xông về hướng lão già mặc áo đạo sĩ.
Nhất thời, các cao thủ của các gia tộc khác cũng lần lượt đuổi theo Quan Vương.
Đương nhiên họ biết cao thủ Thần Cảnh rất mạnh, cũng hiểu cao thủ Thần Cảnh có thể tránh đạn nhưng không ngờ tốc độ cơ thể của cao thủ Thần Cảnh lại nhanh đến vậy.
Bây giờ họ chỉ có thể tìm cách ngăn chặn lão già mặc áo đạo sĩ trước, sau đó tìm cơ hội để tay súng bắn tỉa bằn chết.
Nhưng khi Quan Vương dẫn đám cao thủ chạy ra ngoài thì chẳng thấy bóng dáng của lão già mặc áo đạo sĩ đâu cả. “Người đâu?”
Một người là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ biến sắc, hoang mang nhìn