Lúc này Dương Thanh đang vô cùng tức giận, sát thủ Hồng Trần đã để mắt tới anh từ lâu, nếu thực lực của anh không mạnh mẽ thì chắc đã bị giết từ lâu rồi.
Thậm chí có mấy lần, khi anh đang gặp phải tình huống nguy cấp, sát thủ Hồng Trần bất chợt xuất hiện.
Lần này cũng thế.
Cao thủ bán bộ Thần Cảnh của Hồng Trần bị Dương Thanh bóp cổ, không sao thở nổi, sắc mặt trắng bệch.
Sự mạnh mẽ của Dương Thanh khiến ông ta cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng.
“Nói!”
Dương Thanh bỗng hất mạnh tay, cao thủ nửa bước Thần Cảnh kia lập tức bay ra xa, nặng nề đập vào vách tường.
Cú va chạm mạnh khiến ông ta hộc máu, tuy ông ta là cao thủ bán bộ Thần Cảnh nhưng cũng không chịu nổi khi bị ném thế này.
Hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ còn lại đã sợ tức mức choáng váng, đứng im đó, liên tục run rẩy, còn không dám động đậy.
Vào giây phút này, rốt cuộc ba sát thủ Hồng Trần cũng biết cao thủ mà họ đang đối mặt đáng sợ tới mức nào.
Đó là cao thủ Thần Cảnh!
Trong đầu các sát thủ Hồng Trần xuất hiện danh từ đáng sợ đó.
Dù sao ngay cả cao thủ bán bộ Thần Cảnh cũng không thể chống lại Dương Thanh.
“Cho dù cậu giết tôi, tôi cũng sẽ không nói cho cậu biết người thuê là ai!”
Cao thủ bán bộ Thần Cảnh kia lồm cồm bò dậy, nghiến răng nghiến lợi.
Không phải ông ta không muốn nói, mà ông ta biết rõ sự đáng sợ của chủ Hồng Trần, nếu có ai dám phản bội Hồng Trần thì chắc chắn sẽ chết rất khó coi.
Không những thế, ngay cả người nhà của ông ta cũng sẽ bị liên lụy.
Đây cũng là nguyên nhân chưa từng có sát thủ nào phản bội Hồng Trần suốt bao năm qua.
Dương Thanh nhìn về phía hai sát thủ Vương Cảnh khác: “Còn các ông thì sao? Cũng không muốn cho tôi biết đáp án à?”
Một sát thủ Vương Cảnh cắn răng: “Không phải chúng tôi không muốn nói, mà chúng tôi không thể nói cho cậu biết được. Khi nhận nhiệm vụ ở Hồng Trần, các sát thủ không hề biết người thuê là ai, chỉ biết nhiệm vụ của mình là gì thôi”.
“Cho dù chúng tôi biết người thuê thật thì cũng không thể nói cho cậu biết, vì nếu nói ra thì chúng tôi sẽ bị xử lý như kẻ phản bội, đến khi đó, chúng tôi sẽ chết thê thảm hơn”.
Sát thủ Vương Cảnh còn lại cũng sợ hãi gật đầu lia lịa: “Ông ấy nói đúng đấy, chúng tôi chỉ biết yêu cầu của nhiệm vụ chứ không biết người thuê là ai đâu”.
Dương Thanh cũng không nghi ngờ họ, dù sao Hồng Trần cũng là tổ chức sát thủ hàng đầu ở nước ngoài, còn có danh tiếng rất tốt trong giới sát thủ.
Nếu sát thủ có thể tùy ý tiết lộ thông tin về người thuê, làm gì có ai dám thuê họ nữa?
“Ai đã giao nhiệm vụ cho các ông?”
Dương Thanh hỏi tiếp.
Ba sát thủ nhìn nhau rồi lắc đầu, sát thủ Thần Cảnh nói: “Chúng tôi nhận nhiệm vụ qua mạng nội bộ của Hồng Trần, chứ không có ai giao nhiệm vụ cho chúng tôi hết”.
Ánh mắt Dương Thanh dần tối lại, anh cứ tưởng sẽ biết được người thuê sát thủ tới giết mình là ai, không ngờ cơ chế nhận nhiệm vụ của sát thủ lại phức tạp đến thế.
“Bây giờ cho chúng tôi đi được rồi chứ?”
Sát thủ bán bộ Thần