*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại dinh thự Vân Phong ở Yến Đô.
Bởi vì Tần Đại Dũng quá kiên quyết, đám người Dương Thanh chỉ có thể về nhà.
“Anh rể, bố em thực sự bị người từng đắc tội ở Giang Hải trả thù sao?”
Sau khi vào nhà, Tần Y lo lắng hỏi.
Tần Thanh Tâm cũng nhìn Dương Thanh, ánh mắt tràn ngập âu lo.
Dương Thanh gật đầu nói: “Hai người yên tâm, phiền phức đã được giải quyết. Sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu”.
Anh đang thầm nghĩ trong lòng, mình chỉ nói là phiền phức đã được giải quyết, cũng không được tính là lừa gạt Tần Thanh Tâm với Tần Y đâu nhỉ?
“Đám người đó thật ác độc, đánh bố bị thương nặng như vậy”.
Tần Thanh Tâm nghiến răng giận dữ nói.
“Yên tâm đi, vết thương của chú ấy đều là vết thương ngoài da. Tại bệnh viện băng bó nhiều quá nên trông mới nghiêm trọng như vậy”.
Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng bỗng vang lên: “Em vẫn còn thuốc bôi ông nội để lại khi còn sống, phối hợp thêm một chút y thuật ông nội truyền dạy cho em. Không đầy nửa tháng nữa là chú ấy có thể hồi phục về nhà”.
Người nói là Phùng Tiểu Uyển. Bấy giờ Tần Thanh Tâm và Tần Y mới nhìn về phía cô ta.
Lúc ở bệnh viện, bọn họ cũng nhìn thấy Phùng Tiểu Uyển, chỉ là bọn họ chỉ tập trung chú ý tới Tần Đại Dũng, không để ý tới cô gái chừng hai mươi tuổi này.
“Cô ấy là ai?”
Tần Thanh Tâm nhìn Dương Thanh hỏi.
Sắc mặt Tần Y không vui, cũng nhìn chằm chằm Dương Thanh.
Dương Thanh vội vàng giải thích: “Em ấy tên là Phùng Tiểu Uyển, ông nội em ấy là một thần y. Ông cả của em ấy là thủ trưởng của anh ở biên giới phía Bắc”.
“Em ấy được kế thừa y thuật của thần y Phùng. Nếu em ấy đã nói có thể giúp bố hồi phục trong vòng nửa tháng thì nhất định không có vấn đề”.
Dương Thanh tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói Phùng Tiểu Uyển có y thuật lợi hại nhưng lại không biết giải thích chuyện mình nhận cô ta làm em gái thế nào.
“Em ấy vừa tới Yến Đô, tạm thời không có chỗ ở. Lúc đầu anh định tìm nhà khác cho em ấy, thế nhưng nghĩ tới mấy ngày này bố không thể chăm sóc Tiêu Tiêu, bèn để em ấy tạm thời ở nhà mình, chăm sóc Tiêu Tiêu giúp chúng ta một thời gian”.
Dương Thanh chột dạ nói: “Đợi bố bình phục rồi lại tìm nhà cho em ấy sau”.
Nghe Dương Thanh giải thích, Tần Thanh Tâm chẳng hề nghĩ nhiều, nhưng ánh mắt Tần Y nhìn Phùng Tiểu Uyển tràn đầy bất thiện.
Dù sao Phùng Tiểu Uyển rất trẻ trung, lại còn xinh đẹp, ánh mắt nhìn Dương Thanh ngập tràn sùng bái.
Điều này khiến Tần Y cảm thấy nguy hiểm thay cho chị gái.
Dường như Phùng Tiểu Uyển cũng cảm nhận được địch ý của Tần Y với mình, bèn mỉm cười nói với Dương Thanh: “Nếu không tiện em có thể ra ngoài tìm nhà khác. Anh yên tâm, em vẫn có thể đưa đón Tiêu Tiêu đi học mỗi ngày”.
“Được!”
“Không có gì không tiện cả”.
Phùng Tiểu Uyển vừa nói xong, hai tiếng nói đồng thời vang lên.
Người trước là Tần Y, người sau là Tần Thanh Tâm.
“Chị đang nghĩ gì thế? Để người ngoài ở trong nhà sao tiện được?”
Tần Y khó chịu nói.
Tần Thanh Tâm ngượng ngùng nhìn Phùng Tiểu Uyển rồi mới nói với Tần Y: “Tiểu Uyển là người Dương Thanh đưa tới thì chính là người một nhà, sao lại là người ngoài?”
“Cứ quyết định như vậy đi. Để Tiểu Uyển sống ở đây, lúc bố về em ấy cũng không cần đi đâu. Dù sao nhà chúng ta rất rộng, nhiều người đông vui hơn”.
Nghe Tần Thanh Tâm nói vậy, Tần Y trợn tròn mắt: “Chị điên à?”
“Y Y!”
Trên mặt Tần Thanh Tâm lộ vẻ không vui.
Thấy cô tức giận, Tần Y mới không nói gì thêm, hung dữ trừng mắt nhìn Dương Thanh rồi hậm hực đi về phòng.
Phùng Tiểu Uyển áy náy nói với Dương Thanh: “Anh không cần để ý tới em đâu, mình em sống ở ngoài cũng được mà”.
“Tiểu Uyển, em đã gọi Dương Thanh là anh Thanh thì chính là người nhà chúng ta. Sau này em cứ sống ở đây, coi đây là nhà của em đi”.
Tần Thanh Tâm đi lên thân mật kéo tay Phùng Tiểu Uyển cười nói.
Thấy vợ mình làm vậy, Dương Thanh thấy rất ấm áp.
Phùng Tiểu Uyển cũng cực kỳ cảm động, lập tức đỏ bừng mắt. Cô ta biết Tần Y không muốn mình sống ở đây, cũng