*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trông thấy Tần Thanh Tâm bật khóc, Dương Thanh lập tức luống cuống chân tay không biết phải nói gì.
“Vợ ơi, em đừng hiểu lầm, không phải như em nghĩ đâu. Anh với Tiểu Uyển không có gì cả, chỉ là…”
Dương Thanh vội vàng giải thích, nhưng chưa kịp nói xong đã bị Tần Thanh Tâm tức giận chặn họng: “Câm miệng!”
“Hai người đã như vậy anh còn muốn giải thích gì nữa? Em chỉ tin vào những gì em nhìn thấy”.
Dứt lời, Tần Thanh Tâm quay lưng trở về phòng.
Bởi vì bên ngoài quá ồn ào nên Tần Y cũng chạy ra, đúng lúc nghe thấy câu nói cuối cùng của Tần Thanh Tâm.
Lại nhìn Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển đang đứng cạnh nhau, cô ta nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.
“Dương Thanh, anh thật khốn nạn!”
“Uổng cho chị tôi yêu anh, tin tưởng anh như vậy, thế mà anh dám làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này”.
“Bây giờ thì hay rồi, dẫn cả phụ nữ từ bên ngoài về nhà”.
Tần Y kích động hét lên, ánh mắt tràn đầy thất vọng.
Hôm qua lúc Dương Thanh dẫn Phùng Tiểu Uyển về biệt thự, cô ta đã cực lực phản đối.
Không ngờ mới qua một đêm đã xảy ra chuyện này.
Tần Thanh Tâm tốt bụng như vậy mà còn phải nổi giận, đủ để chứng minh giữa Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
“Y Y, em nói lung tung gì vậy?”
Dương Thanh bị hiểu lầm bất ngờ này làm tức giận: “Anh và Tiểu Uyển không có gì cả, đây chỉ là hiểu lầm!”
“Anh sẽ giải thích rõ ràng với Tâm!”
Phùng Tiểu Uyển sững sờ tại chỗ, cũng ý thức mình đã gây ra cho Dương Thanh phiền phức lớn thế nào, lập tức hốt hoảng nói.
“Chị Y đừng hiểu lầm. Em và anh Thanh thật sự không có gì với nhau hết. Em chỉ coi anh ấy là anh trai, anh ấy cũng chỉ coi em là em gái…”
Phùng Tiểu Uyển vừa sốt ruột vừa áy náy, không kìm được rơi nước mắt.
Thế nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tần Y chen ngang: “Cô ngậm miệng lại đi!”
“Lúc nào cũng gọi anh Thanh nghe thật ngọt, các người đúng là trong sạch thật đấy!”
Lời nói của Tần Y tràn đầy châm chọc.
“Y Y, em nói bậy bạ gì đấy?”
Dương Thanh cũng nổi giận.
Anh thực sự chỉ coi Phùng Tiểu Uyển là em gái, huống hồ trước khi thần y Phùng qua đời, anh đã hứa sẽ bảo vệ cô ta cả đời.
Quan trọng nhất là cả bố mẹ của Phùng Tiểu Uyển và thần y Phùng đều là người hùng của đất nước này.
“Được, bây giờ anh vì bảo vệ con trà xanh này, đến cả vợ con cũng không cần. Coi như tôi đã nhìn lầm anh!”
Tần Y giận dữ nói.
“Bốp!”
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, cả không gian lập tức chìm vào yên tĩnh.
“Y Y, anh anh anh xin lỗi, anh…”
Dương Thanh áy náy muốn giải thích nhưng không biết mình nên nói gì.
“Cút!”
Tần Y bỗng đẩy Dương Thanh ra, quay lưng rời đi.
“Anh mau đuổi theo chị Y đi!”
Phùng Tiểu Uyển lo lắng nói. Mọi chuyện đều vì cô ta mà ra, hiện giờ trong lòng cô ta ngập tràn cảm giác tội lỗi.
Dương Thanh đứng sững tại chỗ không nhúc nhích, cảm giác hối hận đang trào.
Anh biết rõ tính tình của Tần Y, dù có đuổi kịp cô ta cũng sẽ không tha thứ cho anh.
Anh không thể ngờ được mình sống với Tần Thanh Tâm và Tần Y lâu như vậy lại có ngày ra tay đánh Tần Y.
“Anh đang do dự gì thế? Mau đuổi theo chị ấy đi!”
Phùng Tiểu Uyển sốt ruột bật khóc.
Dương Thanh khẽ lắc đầu,