*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói Dương Thanh chết rồi?
Đổng Chiêm Cương bỗng chốc đơ ra, Dương Thanh đang giở trò gì thế?
Rõ ràng còn sống, tại sao lại nói mình chết rồi?
Đột nhiên ông ta nghĩ đến một khả năng, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Đại nhân, cậu quyết định thừa kế Đế Thôn sao?”
Nếu có người hỏi ở Yến Đô ai có thể thừa kế Đế Thôn, ngoài Dương Thanh ra thì Đổng Chiêm Cương không nghĩ ra ai khác có được tư cách này.
Mặc dù ông ta không biết thực lực thật sự của Dương Thanh mạnh thế nào nhưng ông ta có thể chắc chắn thực lực của Dương Thanh ít nhất đang ở Thần Cảnh.
Dù sao thì Simon là bán bộ Thần Cảnh nhưng lại không hề có sức đánh trả khi ở trong tay Dương Thanh.
Hơn nữa ông ta còn biết, ở biên giới phía Bắc có chín vị Vương của biên giới phía Bắc, mỗi vị Vương đều có sức chiến đấu ở bán bộ Thần Cảnh.
Dương Thanh từng là Tướng quân của biên giới phía Bắc, thực lực của anh sao có thể thấp hơn bán bộ Thần Cảnh được?
Vả lại ông ta còn nghe đồn rằng chín vị Vương của biên giới phía Bắc đều do một tay Tướng quân Dương Bất Bại của biên giới phía Bắc bồi dưỡng nên.
Không chỉ vậy, bí pháp giải phóng mà chín vị Vương của biên giới phía Bắc sử dụng cũng do Dương Thanh truyền lại.
Trước đây, lúc ông ta nghe nói chín vị Vương của biên giới phía Bắc có một loại bí pháp có thể tăng cường sức mạnh, khi đó ông ta còn không tin. Nhưng hôm nay tận mắt thấy Mã Siêu chỉ ở cảnh giới Vương Cảnh trung kỳ bộc lộ thực lực có thể so với bán bộ Thần Cảnh, ông ta mới ý thức được sức mạnh to lớn của bí pháp này.
Dương Thanh khẽ nheo mắt lại, không trả lời có thừa kế Đế Thôn hay không mà thấp giọng nói: “Đến lúc trả lại yên bình cho Yến Đô rồi”.
“Rõ, giờ tôi sẽ sắp xếp người tung tin cậu đã chết ra”.
Đổng Chiêm Cương vội đáp, đột nhiên nhớ đến một chuyện, ông ta do dự giây lát rồi hỏi: “Đại nhân, bên phía vợ của cậu cũng phải giấu sao?”
Trước đó, lúc ông ta đến hiện trường Dương Thanh xảy ra chuyện thì thấy dáng vẻ đau khổ của Tần Thanh Tâm và Tần Y.
Nhắc đến Tần Thanh Tâm, trong mắt Dương Thanh toát lên vẻ không đành lòng.
Anh biết, nếu Tần Thanh Tâm biết tin anh mất thì nhất định cô sẽ đau khổ không muốn sống nữa.
Nhưng bây giờ Yến Đô đã rất loạn rồi, cứ để tiếp tục như vậy thì anh hoàn toàn không thể sống bình yên được.
Chỉ cần để những kẻ có mưu đồ biết anh còn sống thì sẽ có rất nhiều rắc rối.
Lần này là sát thủ Hồng Trần đến giết mình, vậy còn lần sau thì sao? Liệu có ai tìm sát thủ mạnh hơn đến giết mình không?
Việc anh muốn làm là nhọc công một lần để suốt đời còn lại nhàn nhã, anh muốn khiến Yến Đô hoàn toàn rối loạn, đợi đến khi những thế lực nên ra tay đều ra tay, khi đó anh mới thu lưới.
“Tạm thời cứ nói chưa biết tôi sống chết thế nào, bị chiến vực đưa đi rồi!”
Sau khi suy nghĩ chốc lát, Dương Thanh lên tiếng.
“Rõ!”
Đổng Chiêm Cương vội đáp, sau đó xoay người rời đi.
Năm năm trước Dương Thanh đi chiến vực, đây là sự thật chỉ cần điều tra là có thể tra ra.
Bây giờ anh thể hiện sức mạnh của mình ra, e là rất nhiều người đã đoán được, cho dù là ở chiến vực thì anh cũng là người có thân phận.
Bây giờ tung tin anh bị người của chiến vực đưa đi, có lẽ sẽ không ai nghi ngờ nhỉ?
Điều quan trọng nhất là anh muốn cho Tần Thanh Tâm một tia hi vọng.
Anh hiểu rất rõ Tần Thanh Tâm là người thế nào, nếu thật sự truyền ra tin anh chết rồi thì có thể Tần Thanh Tâm thật sự áy náy mà làm ra chuyện