*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không chỉ Đổng Chiêm Cương và Tần Thanh Tâm, những người khánh cũng nhìn ra được mục đích thực sự của Bạch Khánh chính là tập đoàn Nhạn Thanh.
Vì Tần Thanh Tâm mà Bạch Tuấn Hào phải chịu ấm ức chỉ là cái cớ vô sỉ.
“Bạch Khánh, ông quá đáng rồi đấy!”
Đổng Chiêm Cương giận dữ nói, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Ông ta không muốn chỉ vì chuyện nhỏ mà khiến quan hệ giữa chiến vực với Vương tộc họ Bạch trở nên căng thẳng.
Nhưng có một số chuyện đều có giới hạn. Bạch Khánh muốn chiếm đoạt tập đoàn Nhạn Thanh đã vượt qua giới hạn cuối cùng của ông ta.
Có lẽ người khác không biết ý nghĩa của tập đoàn Nhạn Thanh với Dương Thanh nhưng ông ta biết rất rõ.
Nói tập đoàn Nhạn Thanh là vảy ngược của Dương Thanh, chạm vào phải chết cũng không ngoa!
Nếu Bạch Khánh đã tới vì tập đoàn Nhạn Thanh, sao có thể vì một câu nói của Đổng Chiêm Cương mà từ bỏ ý đồ?
Ông ta cười lạnh một tiếng: “Từ khi nào chiến vực cũng bắt đầu nhúng tay vào chuyện của một tập đoàn rồi?”
Trong mấy chục năm qua, chiến vực chưa từng nhúng tay vào chuyện khác, chỉ quan tâm chiến sự.
Câu hỏi của Bạch Khánh cũng không phải không có lý lẽ.
Sắc mặt Đổng Chiêm Cương hoàn toàn trầm xuống, hỏi ngược lại: “Từ bao giờ Vương tộc họ Bạch cũng bắt đầu ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu? Muốn chiếm đoạt tập đoàn Nhạn Thanh thì cứ nói thẳng ra, sao phải lấy cớ vô sỉ như vậy? Không ngại mất mặt hả?”
“Ha ha!”
Bạch Khánh cười nhạt nói: “Tôi biết võ thuật của chỉ huy Yến Đô rất lợi hại, không ngờ mồm mép cũng nhanh nhạy như vậy”.
“Ông đã nói tôi muốn chiếm đoạt tập đoàn Nhạn Thanh thì cứ cho là vậy đi. Chiến vực Yến Đô muốn nhúng tay vào chuyện của Vương tộc họ Bạch sao?”
Đổng Chiêm Cương vẫn luôn nhẫn nhịn, lúc này đã sắp không nhịn nổi nữa, nhìn chằm chằm Bạch Khánh: “Tập đoàn Nhạn Thanh là doanh nghiệp bản địa của Yến Đô, đương nhiên chiến vực Yến Đô có tư cách nhúng tay”.
“Hôm nay tôi tuyên bố, ai dám động vào tập đoàn Nhạn Thanh chính là kẻ địch của chiến vực Yến Đô”.
“Tôi sẽ bảo vệ tập đoàn Nhạn Thanh!”
Tần Thanh Tâm vô cùng cảm động, trong mắt cũng nghiêm túc hẳn lên.
Cô thầm thề phải nỗ lực làm việc hơn nữa, phát triển tập đoàn Nhạn Thanh ngày càng hùng mạnh.
Bạch Khánh cũng không ngờ Đổng Chiêm Cương dùng cả chiến vực Yến Đô để đối đầu với mình chỉ vì tập đoàn Nhạn Thanh.
Ánh mắt ông ta ngày càng lạnh lẽo. Đổng Chiêm Cương không dám tùy tiện đắc tội Vương tộc họ Bạch, sao Bạch Khánh dám đắc tội chiến vực?
Dù chiến vực Yến Đô chỉ là một đơn vị của chiến vực, nhưng chiến vực Chiêu Châu lại là thế lực mạnh nhất trên khắp Chiêu Châu.
Không chỉ vậy, chiến vực còn là thế lực bao che cho cấp dưới nhất. Ông ta tin chỉ cần động tới Đổng Chiêm Cương, sợ là toàn bộ Vương tộc họ Bạch đều sẽ phải hứng chịu lửa giận của chiến vực.
Dù chiến vực không tự mình tiêu diệt Vương tộc họ Bạch nhưng cũng sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt.
Hai bên giằng co căng thẳng, không ai dám tùy tiện ra tay.
Tần Thanh Tâm cũng biết mình không thể nhúng tay vào chuyện này, chỉ đành đứng ở một bên quan sát Đổng Chiêm Cương và Bạch Khánh đối đầu.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Bạch Khánh cũng lên tiếng: “Ông không tiếc đắc tội Vương tộc họ Bạch cũng muốn bảo vệ tập đoàn Nhạn Thanh bằng được, không sợ chiến vực trách tội sao?”
“Cùng lắm là bị đuổi khỏi chiến vực thôi. Vì tập đoàn Nhạn Thanh, đừng nói là bị đuổi đi, dù có chết ông đây cũng không sợ!”
Đổng Chiêm Cương kiên định nói.
Đương nhiên ông ta biết rõ Bạch Khánh đang thăm dò giới hạn của mình.
Nếu lúc này ông ta tỏ ra do dự và e ngại dù chỉ một chút, sợ là không thể thay đổi thái độ của Bạch Khánh,
“Được! Được lắm!”
Dường như Bạch Khánh giận quá hóa cười: “Vậy thì chúng ta cứ chờ xem, Nhất định tôi sẽ chuyển lại nguyên văn lời nói của ông cho chiến vực!”
“Tùy