*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng động lớn, một chiếc xe Jeep màu xanh quân đội đang đâm thẳng tới.
"Kẻ nào đó?"
Ngay lập tức, toàn bộ người nhà họ Tôn kinh sợ nhốn nháo.
Nay người của Vương tộc họ Tào đã vào ở trong nhà họ Tôn, ai dám tới nơi này giương oai diễu võ?
Nhưng khi bọn họ thấy biển số trắng của chiếc xe, cả đám đều biến sắc, bởi vì... chiếc xe này là xe của chiến vực Yến Đô.
"Huỵch!"
Ngay sau đó, một thi thể bị ném văng ra khỏi xe.
Tiếp theo, chiếc xe Jeep quay đầu nhanh nhẹn rời khỏi đó.
Đám người nhà họ Tôn ngây hết cả ra, chuyện gì thế này?
Bỏ lại một thi thể, rồi đi luôn?
"Cậu Trí!"
Bỗng nhiên có người sợ hãi hô lớn.
Ngay lập tức, tất cả đều dồn ánh mắt về phía thi thể vừa bị bỏ lại.
Quả nhiên đúng là thi thể của Tào Trí, đám người nhà họ Tào khϊế͙p͙ sợ tột cùng, dại cả mặt ra nhìn.
"Đây, đây là cậu Trí sao?"
"Cậu Trí đã chết rồi sao?"
"Sao lại thế được? Người của chiến vực Yến Đô làm chuyện này sao?"
Người nhà họ Tôn nháo nhào bàn tán.
Chẳng bao lâu sau, Tào Chính Dương đã nghe thấy tin Tào Trí đã chết, thi thể bị ném xuống từ một chiếc xe Jeep từ đâu đột ngột lao vào nhà họ Tôn, bèn vội vã chạy tới.
"Tào Trí!"
Ban đầu, Tào Chính Dương còn không tin, nhưng khi tận mắt chứng kiến thi thể kia chính là của Tào Trí, ông ta lập tức trợn trừng mắt, phẫn nộ rống to: "Rốt cuộc là kẻ nào đã giết con trai tôi?"
"Thưa, thưa chủ nhánh ba, cậu Trí... bị ném xuống từ một chiếc xe Jeep có biển số của chiến vực Yến Đô ạ".
Một người lãnh đạo của nhà họ Tôn thận trọng dè dặt nói.
"Thịch!"
Vị lãnh đạo của nhà họ Tôn kia vừa dứt lời, Tào Chính Dương đã nổi điên, chân khẽ di động, nháy mắt lao vào người kia.
Người vừa lên tiếng lập tức bị đánh bay, thân thể nặng nề nện vào một cây cột đá, nháy mắt chết tươi.
Ngay lập tức, toàn bộ trang viên nhà họ Tôn đều bị một bầu không khí tĩnh lặng chết chóc bao phủ, tất cả đều hoảng sợ nhìn về phía Tào Chính Dương.
Vì Tào Chính Dương muốn trút giận, một người lãnh đạo của nhà họ Tôn đã mất mạng, ai còn dám nói nữa?
"Chiến vực Yến Đô?"
Tào Chính Dương gần như rít từng chữ qua kẽ răng.
Đúng lúc này, lại có một bóng người đi tới, đó là vị quản gia của Tào Chính Dương, sắc mặt người này cực kì căng thẳng, nói với Tào Chính Dương: "Có tin tức mới nhất, ngay chiều nay, cháu trai Bạch Vương là Bạch Tuấn Hào đã bị giết, nghe đồn hung thủ là một cao thủ Thần Cảnh".
Tào Chính Dương khϊế͙p͙ sợ ra mặt: "Cao thủ Thần Cảnh đi giết cháu trai Bạch Vương?"
Quản gia gật đầu: "Lí do là vì cháu trai Bạch Vương gần đây liên tục quấy rầy phó tổng giám đốc của tập đoàn Nhạn Thanh là Tần Thanh Tâm, vợ của Dương Thanh".
"Dương Thanh? Chính là gã thanh niên một tuần trước mới bị tai nạn, cả người lẫn xe bị đá lở đè lên?"
Dĩ nhiên Tào Chính Dương cũng từng nghe tới cái tên Dương Thanh này, bèn nghiến răng hỏi.
Quản gia trầm giọng thưa: "Chính là gã Dương Thanh đó, nghe đồn cậu ta là lính xuất ngũ từ biên giới phía Bắc, một tuần trước bị tai nạn, người của chiến vực đã đưa đi, đến giờ còn không rõ sống chết thế nào".
"Nhưng tôi đoán cậu ta còn sống, hơn nữa, chiến vực Chiêu Châu cũng đã có ý định gia nhập cuộc chiến giành Đế Thôn, có thể cái chết của Bạch Tuấn Hào chỉ là dấu hiệu mở đầu".
"Còn cậu Trí trước đó từng có tranh chấp với Dương Thanh, sau khi Dương Thanh gặp tai nạn còn từng nỗ lực muốn biến tập đoàn Nhạn Thanh thành tài sản của mình, có điều vẫn chưa thành công, cho nên cậu ấy bèn chiếm công ty giải trí Ngôi Sao".
Tào Chính