*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người của Vương thành Quan cảm nhận được khí thế mạnh mẽ này liền trở nên kích động.
Người phụ trách của Liên minh Vương tộc Trịnh Càn Côn nghiêm mặt lại, cố gắng bộc phát khí thế của mình để chống lại áp lực của cao thủ Thần Cảnh.
“Không biết là vị nào? Có thể gặp mặt một lần hay không?”
Trịnh Càn Khôn nhìn chăm chú lên không trung, lớn tiếng hỏi.
“Cút!”
Đáp lại lão ta là một tiếng gầm thét.
Trịnh Càn Khôn mạnh như vậy mà bị tiếng gầm thét này dọa run người, bất giác lùi về sau nửa bước.
“Cái gì?”
Cao thủ của Liên minh Vương tộc thấy Trịnh Càn Khôn lùi về sau đều sợ ngây người.
Trịnh Càn Khôn là người mạnh nhất trong hai mươi cao thủ bọn họ, thực lực gần với bán bộ Thần Cảnh.
Có chủ của vài Vương tộc cũng không phải đối thủ của lão ta.
Vậy mà giờ đây, cao thủ thần bí kia chỉ quát một tiếng đã dọa Trịnh Càn Khôn lùi lại nửa bước.
Dù chỉ lùi nửa bước nhưng là bị một tiếng quát lui. Có thể tưởng tượng cao thủ thần bí kia có thực lực kinh khủng cỡ nào.
Đám người Vương thành Quan thì ngược lại, ai nấy đều kích động. Đến cả Quan Vương cũng vô thức nắm chặt hai tay, cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Đây là sức mạnh của cao thủ Thần Cảnh sao?
Trịnh Càn Khôn cố nén nỗi sợ, ánh mắt tràn ngập ý chí chiến đấu, cắn răng nói: “Cậu không xuất hiện đã muốn chúng tôi cút, dù có là cao thủ Thần Cảnh cũng quá đáng rồi đấy!”
“Uỳnh!”
Ngay khi Trịnh Càn Khôn dứt lời, một tiếng động thật lớn vang lên, mặt đất rung chuyển.
Dưới ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của mọi người, dưới chân Trịnh Càn Khôn có một con sư tử đá đứng sừng sững.
Con sư tử đá rơi xuống đất gần sượt qua mũi ông ta. Có thể tưởng tượng ông ta đang khϊế͙p͙ sợ tới mức nào.
Không chỉ Trịnh Càn Khôn, các cao thủ còn lại của Liên minh Vương tộc và của Vương thành Quan đều trợn mắt há mồm.
Con sử tử đá kia cũng phải nặng mấy tấn, vậy mà lại bị ném ra như thế, còn rơi trúng vào dưới chân Trịnh Càn Khôn.
Rốt cuộc phải có thực lực mạnh đến mức nào mới có thể làm được như vậy?
Trịnh Càn Khôn đứng im tại chỗ, sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Vừa rồi lão ta còn có xúc động muốn đấu với cao thủ bí ẩn một trận thì giờ đây chỉ còn sợ hãi.
Đối phương còn chưa xuất hiện đã ném một con sư tử đá vào chân lão ta, hơn nữa còn sượt qua mũi lão ta. Chứng tỏ đối phương kiểm soát sức mạnh cực kỳ tốt.
Nếu đối phương muốn giết lão ta, chỉ cần hơi thay đổi một chút sức lực, con sư tử đá cao khoảng hai mét kia đã có thể đè lên người lão ta.
Dù là cao thủ gần đạt bán bộ Thần Cảnh như lão ta cũng không còn đường sống dưới sự va chạm mạnh mẽ như vậy.
“Xin lỗi, quấy rầy rồi!”
Trịnh Càn Khôn lấy lại tinh thần, hoảng sợ chắp tay nói.
Nói xong, lão ta ra lệnh: “Rút!”
“Chờ đã!”
Cao thủ của Liên minh Vương tộc đang định rời đi, giọng nói vang dội từ trên trời vọng xuống lại vang lên.
Đám cao thủ Liên minh Vương tộc đồng loạt dừng bước, vẻ mặt sợ sệt.
“Quan Vương!”
Cao thủ thần bí gọi.
Quan Vương run rẩy, cung kính đáp: “Có tôi!”
“Thống kê tổn thất trước đã. Chết một người bồi thường một tỷ, một người bị thương nặng bồi thường năm trăm triệu, một người bị thương nhẹ bồi thường một trăm triệu”.
Cao thủ thần bí nói một tràng dài: “Chỉ cho Liên minh Vương tộc mười phút, nếu bồi thường không đủ, giết không tha!”
“Vâng!”
Nghe vậy, Quan Vương kích động lập tức đáp.
Còn đám cao thủ của Liên minh Vương tộc, sắc mặt ai cũng cực kỳ khó coi.
Vừa rồi lúc xông vào bọn họ đã giết rất nhiều người, cũng đánh rất nhiều người bị thương. Theo lời của cao thủ bí ẩn kia, đây chính là muốn lột một lớp da của Liên minh Vương tộc!
Nhưng bọn họ có thể làm gì được?
Đối phương còn chưa xuất hiện đã khiến bọn họ không còn sức phản kháng. Chỉ cần đối phương muốn, có thể tiện tay lấy mạng bọn họ.
Dù hai mươi người bọn họ có thực lực hủy diệt Vương tộc họ Quan nhưng khi có cao thủ thần bí che chở, bọn họ còn không có gan lên tiếng.
Cùng lúc đó trong Vương phủ họ Bạch tại Vương thành Bạch.
Bạch Vương đang họp qua video. Chủ của ba Vương tộc còn lại cũng đang ở trong video.
Từ khi cao thủ của Liên minh Vương tộc xuất phát tới Vương thành Quan, bọn họ chưa từng đi ngủ, vẫn luôn chờ tin tốt trong video.
“Hừng đông lên rồi, trời sáng rồi!”
Bạch Vương bỗng nhìn về phương Đông ở ngoài cửa sổ.
Tào Vương nhìn