*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong dinh thự cao cấp Vân Phong ở Yến Đô.
Tần Đại Dũng nằm trên giường bệnh. Từ lần ông ấy bị Tần Xương đánh đập dưới hầm trú ẩn của nhà họ Tôn đến nay đã hơn nửa tháng.
Thế nhưng vết thương của ông ấy quá nặng, ông ấy cũng không phải người luyện võ, tố chất thân thể kém, khả năng hồi phục cũng kém xa người luyện võ như Mã Siêu.
Ngay trước giường bệnh của ông ấy có một người đàn ông trung niên.
“Tần Đại Dũng, rốt cuộc ông có chịu giao tập đoàn Nhạn Thanh cho nhà họ Tần hay không? Tốt nhất ông hãy suy nghĩ kĩ trước khi trả lời”.
Người trung niên ngồi cạnh giường, vừa gọt một quả táo đỏ vừa nói.
Sắc mặt Tần Đại Dũng sa sầm, nhìn chằm chằm đối phương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc ông muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa? Tập đoàn Nhạn Thanh không có quan hệ gì với tôi, dù có tôi cũng sẽ không giao lại cho ông”.
“Răng rắc!”
Người đàn ông trung niên cắn một miếng lên quả táo vừa gọt xong.
Ông ta vừa nhai vừa nói: “Vậy là ông định từ bỏ thân phận người nhà họ Tần?”
“Ông có biết dám phản bội nhà họ Tần sẽ gặp hậu quả nghiêm trọng thế nào không?”
Tần Đại Dũng giận dữ hét: “Từ lúc tôi bị cho vào kế hoạch hạt giống, bị vứt bỏ, tôi đã không còn quan hệ gì với nhà họ Tần nữa”.
“Tôi không phải người nhà họ Tần, sao lại nói là phản bội?”
Người trung niên cười nói: “Nhưng trong người ông đang chảy dòng máu của nhà họ Tần. Chẳng lẽ ông nói không có quan hệ với nhà họ Tần thì thật sự không có quan hệ sao?”
“Phải rồi, nếu tôi nhớ không lầm ông vẫn còn một đứa con gái nhỉ? Tính ra con bé cũng là người nhà họ Tần chúng ta”.
“Ông nói nếu ông phản bội nhà họ Tần, chúng tôi có thể lấy mạng nó để trừng phạt ông tội phản bội gia tộc không?”
Người đàn ông trung niên đứng dậy, ghé sát đầu vào Tần Đại Dũng, cười híp mắt nói.
“Ông dám!”
Tần Đại Dũng lập tức nổi giận ngồi bật dậy. Chỉ là xương sườn của ông ấy vốn bị gãy mấy cái, cử động mạnh một chút sẽ động tới vết thương.
Ông ấy đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn cố nhịn, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm người trung niên nói: “Tôi thề, thế ông dám động tới một sợi tóc của con gái tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho nhà họ Tần!”
“Ha ha, vậy sao?”
Người tủng niên cười nhạt một tiếng, bỗng lấy điện thoại ra lệnh: “Làm đi!”
Ông ta chỉ nói hai chữ rồi lập tức cúp máy.
Dường như Tần Đại Dũng ý thức được đối phương định làm gì, cảm xúc càng thêm kích động: “Tần Vũ, ông không được làm hại Tần Y. Tôi xin ông, đừng làm hại Tần Y!”
“Nhà họ Tần muốn gì cứ nhằm vào tôi. Tần Y vô tội, con bé còn không biết kế hoạch hạt giống là cái gì. Xin ông tha cho con bé!”
Tần Vũ cười lạnh một tiếng: “Thế bây giờ ông có thể nói cho tôi biết, ông có giao lại tập đoàn Nhạn Thanh cho nhà họ Tần hay không chưa?”
Tần Đại Dũng hít sâu một hơi, cố kìm nén lửa giận, nhìn chằm chằm Tần Vũ: “Tập đoàn Nhạn Thanh là thứ duy nhất mẹ Dương Thanh để lại cho nó, có ý nghĩa vô cùng quan trọng với nó. Ông không thể đổi cách khác yêu cầu tôi làm việc cho nhà họ Tần sao?”
“Ha ha!”
Tần Vũ đột nhiên nở nụ cười: “Không phải ông vẫn còn ôm hi vọng với thằng con rể ăn hại kia của ông đấy chứ?”
“Gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng