*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở tập đoàn Nhạn Thanh, trong văn phòng của Tần Thanh Tâm, Dương Thanh đang lừa Tần Thanh Tâm và Tần Y về việc anh sống sót trong tai nạn giao thông lần trước như thế nào. Tiếng chuông điện thoại của Tần Thanh Tâm bỗng vang lên.
“Bố gọi đấy!”
Tần Thanh Tâm lập tức giật mình, lúc trước, sau khi bị đe dọa, Tần Đại Dũng đã gọi điện cho cô, xin cô đồng ý chuyển nhượng tập đoàn Nhạn Thanh cho nhà họ Tần.
“Em nói cho bố biết, đã ký hợp đồng xong rồi”.
Dương Thanh nói.
Lúc này Tần Thanh Tâm mới nghe máy, quả nhiên Tần Đại Dũng hỏi: “Tâm à, con đã chuyển nhượng công ty cho nhà họ Tần chưa?”
“Bố, hồi nãy có một người tên Tần Tử Kính mang hợp đồng tới, sau khi con ký xong, anh ta đã cầm hợp đồng đi rồi”.
Tần Thanh Tâm nói.
“Ừm, bố biết rồi!”
Tần Đại Dũng nói rồi cúp máy.
Dinh thự Vân Phong.
Sau khi cúp máy xong, Tần Đại Dũng nhìn về phía Tần Vũ: “Ông cũng nghe thấy rồi đấy, đã ký hợp đồng xong, từ nay trở đi, tập đoàn Nhạn Thanh là của nhà họ Tần”.
Tần Vũ nhíu mày, không hiểu sao ông ta cảm thấy vô cùng bất an, hình như có chỗ nào đó không đúng.
Bây giờ ông ta không liên lạc được với người nhà họ Tần ở Yến Đô.
Theo lẽ thường thì không nên thế, Tần Tử Kính là con ông ta, nếu đã lấy được hợp đồng chuyển nhượng tập đoàn Nhạn Thanh, Tần Tử Kính sẽ báo với ông ta trước mới phải.
Nhưng ông ta không thể liên lạc được với Tần Tử Kính, Tần Thanh Tâm lại nói Tần Tử Kính đã mang hợp đồng đi rồi.
“Bây giờ ông bảo người ta tha cho con gái tôi được chưa?”
Tần Đại Dũng nhìn chằm chằm vào Tần Vũ.
Đương nhiên Tần Vũ sẽ không nói cho Tần Đại Dũng biết chuyện ông ta không liên lạc được với người nhà họ Tần, nhưng trong mắt ông ta bỗng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Tần Đại Dũng căng thẳng, căm tức nhìn Tần Vũ: “Ông định giết tôi à?”
Lúc này nét mặt Tần Vũ đằng đằng sát khí, ông ta híp mắt: “Tần Đại Dũng, từ khi ông trở thành một phần trong kế hoạch của tôi, kết cục của ông đã được định sẵn rồi”.
“Một khi ông hết giá trị lợi dụng thì đó cũng là giờ chết của ông!”
Tần Đại Dũng lập tức biến sắc, tức giận nói: “Các người đã cướp hơn năm mươi năm của tôi, giờ còn lấy cả tập đoàn Nhạn Thanh nữa, ông không thể làm thế với tôi được!”
“Ông cứ yên tâm, sau khi ông chết, con gái ông cũng sẽ xuống đó theo ông”.
Tần Vũ vừa nói vừa đứng dậy, đi tới chỗ Tần Đại Dũng.
“Khốn kiếp! Có gì thì cứ nhắm vào tôi đây này, con gái tôi vô tội, các người không được giết nó! Nó không biết gì hết!”
Tần Đại Dũng vô cùng kϊƈɦ động, tức giận gào lên.
Vì ông ấy cử động quá mạnh nên đã động đến miệng vết thương, ông ấy lập tức đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Tần Vũ cười khẩy: “Nhà họ Tần không cho phép bất cứ mối đe dọa nào tồn tại, nếu để các người sống sót, không ai có thể cam đoan sau này các người sẽ không trở thành đầu sỏ hủy diệt nhà họ Tần, nên các người phải chết!”
Ông ta nói rồi chợt rút một con dao găm ra, đâm về phía tim Tần Đại Dũng.
“Rầm!”
Đúng lúc này, một tiếng động lớn bỗng vang lên, một cái xác đập vào chân Tần Vũ.
Cái xác bất chợt xuất hiện này khiến Tần Vũ giật mình, bắt buộc phải ngừng việc giết Tần Đại Dũng lại.
“Tử Kính!”
Ông ta vô thức nhìn về phía cái xác, sau khi thấy rõ mặt cái xác, ông ta lập tức sững sờ.
“Rốt cuộc ai đã giết con trai tôi?”
Tần Vũ ôm thi thể của Tần Tử Kính, tức giận rống lên, mắt đỏ ngầu.
Tần Đại Dũng cũng sững sờ, tuy ông ấy chưa bao giờ nhìn thấy Tần Tử Kính, nhưng từ tiếng hét xé ruột xé gan của Tần Vũ, ông ấy