Dương Thanh đang nghĩ cách đối phó với Hoàng tộc và Liên minh Vương tộc đã lặng lẽ bắt tay với thế lực hàng đầu ở Miêu Thành, thư ký bất chợt gõ cửa văn phòng: “Chủ tịch, ông chủ Long lại tới!”
“Ừm?”
Dương Thanh hơi bất ngờ, Long Đằng vừa mới rời khỏi đây, sao lại đến nữa thế?
“Bảo ông ta vào đi!”
Dương Thanh nói.
Long Đằng rảo bước vào văn phòng Dương Thanh, thở hổn hển.
“Ông chủ Long vừa đi, sao đã quay lại rồi? Hay Hoàng tộc họ Long đã rút khỏi trận chiến tranh giành Đế Thôn thế?”
Dương Thanh nhìn Long Đằng, hỏi với vẻ dí dỏm.
Long Đằng hít sâu mấy hơi, điều chỉnh nhịp thở rồi lắc đầu, nói với vẻ tự giễu: “Hoàng tộc họ Long vẫn định nhúng tay vào trận chiến tranh giành Đế Thôn, nếu tôi không đoán sai, mấy ngày nữa, người của Hoàng tộc họ Long sẽ xuất hiện ở Yến Đô đấy”.
Dương Thanh cũng không bất ngờ gì với câu trả lời này, vừa nãy anh chỉ trêu Long Đằng mà thôi.
“Ông chủ Long tới tìm tôi, chắc không chỉ để nói cho tôi biết tin Hoàng tộc họ Long sắp đến Yến Đô nhỉ?”
Dương Thanh híp mắt.
Long Đằng lắc đầu, bỗng nghiêm túc nói: “Cậu Thanh, không giấu gì cậu, tôi định nhờ vào chuyện cậu đồng ý hợp tác với Hoàng tộc họ Long để quay về nơi đó, nhưng giờ tôi đã đổi ý rồi”.
“Chỉ cần cậu Thanh không chê, từ hôm nay trở đi, nhà họ Long thuộc tám gia tộc quyền thế ở Yến Đô sẵn lòng đi theo cậu, phục tùng mệnh lệnh của cậu”.
Lúc này Long Đằng trông rất nghiêm túc.
Lời lão ta nói khiến Dương Thanh hơi sững sờ, hồi nãy lão ta còn rất vênh váo vì có chỗ dựa là Hoàng tộc họ Long, sao bây giờ lại bày tỏ sự trung thành với anh thế?
“Ông chủ Long, ông có ý gì?”
Dương Thanh nhíu mày: “Đi theo tôi? Ông nghĩ với tình hình ở Yến Đô bây giờ, nhà họ Long có thể làm gì cho tôi chắc?”
“Hoặc nên nói, nhà họ Long có tư cách đi theo tôi ư?”
Dương Thanh không hề che giấu sự khinh thường đối với nhà họ Long.
Long Đằng thầm cảm khái, cũng không hề bất mãn với Dương Thanh khi nhà họ Long bị anh khinh thường.
Hồi trước, nhà họ Long có thực lực mạnh nhất trong số tám gia tộc quyền thế ở Yến Đô.
Nhưng bây giờ, lão ta bắt buộc phải cúi đầu trước Dương Thanh.
Long Đằng không rõ ở Chiêu Châu còn cao thủ Thần Cảnh nào khác chưa đầy 30 tuổi không, nhưng lão ta biết chắc rằng ở Hoàng tộc họ Long không có.
Đừng nói là cao thủ Thần Cảnh 30 tuổi, ngay cả cao thủ Thần Cảnh lớn tuổi cũng không có mấy.
Trên toàn thế giới, thiên tài võ thuật kiểu này được coi là thiên tài võ thuật đỉnh cao.
Long Đằng không hề nghi ngờ, chỉ cần Dương Thanh không chết, chắc chắn anh sẽ đạt được thành tựu cực cao sau này.
“Tôi nghĩ nhà họ Long có tư cách đi theo cậu, cũng có giá trị đối với cậu!”
Long Đằng cũng không tự coi nhẹ bản thân vì lời nói của Dương Thanh, lão ta nghiêm túc nói.
“Vậy hãy cho tôi thấy giá trị của nhà họ Long đi!”
Dương Thanh cười lạnh.
Anh không có tình cảm gì với Long Đằng, đương nhiên không thể cho lão ta đi theo chỉ vì lão ta muốn thế.
Có nhiều gia tộc muốn đi theo anh lắm, cũng không thể nhận hết đúng không?
Dương Thanh hiểu rõ đạo lý, nhận càng nhiều thì càng lắm phiền phức hơn, cũng mất rất nhiều thứ.
“Được!”
Long Đằng gật đầu, lập tức bấm số: “Bảo mười hai tướng của Long Môn đến tập đoàn Nhạn Thanh ngay”.
Lão ta nói rồi cúp máy.
Dương Thanh cũng hơi tò mò về cú điện thoại của Long Đằng, mười hai tướng của Long Môn nghe lợi hại đấy, nhưng có lợi hại thật không?
Long Đằng không nói, đương nhiên Dương Thanh sẽ không hỏi.
Dù sao, cho dù mười hai tướng