*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Đức Chính biến sắc khi thấy ông Ngô bị một chưởng đánh bay. Ông cụ biết Tần Như Phong đã bước vào Vương Cảnh đỉnh phong nhưng không ngờ ông Ngô với thực lực Vương Cảnh trung kỳ lại không đỡ nổi một đòn của lão ta.
"Tần Như Phong, chết đi cho tao!"
Tần Đức Chính tức giận gầm lên, lập tức phát ra thực lực Vương Cảnh hậu kỳ và đánh ra một quyền.
Không chỉ vậy, còn có bốn cao thủ Vương Cảnh trung kỳ bên phía Tần Đức Chính cũng đồng thời xông về phía Tần Như Phong.
Trong giây lát, một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ và bốn cao thủ Vương Cảnh trung kỳ gần như cùng lúc đánh ra một đòn mạnh nhất về phía Tần Như Phong.
Một luồng sát khí khủng khϊế͙p͙ bao phủ cả nhà họ Tần. Lúc này, những người còn chưa bước vào Vương Cảnh run rẩy, không ngờ họ lại không thể chịu được khí thế khủng khϊế͙p͙ này.
Sắc mặt Tần Đại Dũng tái nhợt, nhìn chằm chằm vào Tần Như Phong. Ông ấy muốn đích thân giết Tần Như Phong nhưng cũng biết mình chỉ là một người bình thường, cho dù lão ta có đứng yên tại chỗ cho ông ấy giết, cũng rất khó giết được.
Bây giờ, ông ấy chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào đám người Tần Đức Chính.
Tần Như Phong nhìn năm cao thủ cùng xông về phía mình lại không hề sợ hãi, trái lại nhếch môi cười lạnh, khinh thường nói: "Không biết tự lượng sức mình!"
Tần Như Phong vừa dứt lời thì mọi người chợt phát hiện ra lão ta đã biến mất.
Một giây tiếp theo, cảnh tượng khiến bọn họ chấn động đã xảy ra.
"Bịch bịch bịch!"
Người ta thấy năm cao thủ Vương Cảnh với Tần Đức Chính dẫn đầu giống như diều đứt giây bay ngược ra xung quanh.
"Phụt!"
Tần Đức Chính ngã xuống trước xe lăn của Tần Đại Dũng và phun ra một búng máu, khí thế lập tức giảm xuống, gương mặt tái nhợt.
"Chú hai!"
Tần Đại Dũng nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì hét lớn một tiếng.
Tần Đức Chính khẽ lắc đầu, giãy giụa từ dưới đất đứng lên, nhìn Tần Đại Dũng, mắt đỏ hoe nói: "Cháu yên tâm, chú hai còn có thể chống đỡ được!"
"Năm mươi năm trước, chú hai không thể bảo vệ được cho cháu, nhưng hôm nay trừ khi chú hai chết, bằng không sẽ không để ai có thể làm hại cháu nữa!"
Ông Ngô cũng giãy giụa đi tới, nức nở nói: "Cậu chủ, năm đó là tôi để lạc mất cậu nhưng hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không để lạc cậu nữa!"
"Thề sống chết chiến đấu vì cậu chủ!"
Mấy cao thủ Vương Cảnh đã đến bên cạnh Tần Đại Dũng, ai nấy đều nghiêm túc nói.
Bọn họ đều từng nhận được ơn huệ của chủ gia tộc cũ Tần Đức Tài, có thể nói là không có ông chủ cũ thì không có bọn họ ngày hôm nay.
Bọn họ vốn tưởng mình sẽ chiến đấu vì nhà họ Tần cả đời nhưng không ngờ có một ngày mình sẽ đánh nhau với người nhà họ Tần.
Nhưng vì bảo vệ con trai của Tần Đức Tài, bọn họ thà chết chứ không chịu khuất phục!
Nhìn mười mấy người chú bác đứng trước mặt mình, Tần Đại Dũng giàn giụa nước mắt, nghẹn ngào nói: "Các chú bác, cháu chỉ là một kẻ vô dụng, không xứng để các chú bác làm vậy vì cháu đâu”.
"Cậu là giọt máu duy nhất còn lại của ông chủ cũ trên giời này, chúng tôi phải dùng cả tính mạng để bảo vệ!"
Ông Ngô đỏ mắt nói.
Tình cảnh này làm Dương Thanh rất xúc động.
Anh không sao ngờ được Tần Đại Dũng lại là cậu chủ nhà họ Tần, càng không ngờ hôm nay hai người tới nhà họ Tần lại gặp phải chuyện như vậy.
Anh cũng không ngờ ở trong nhà họ Tần còn có một nhóm người trung thành với Tần Đức Tài tới chết. Dù sao ông cụ đã chết năm mươi năm, những người này còn có thể chiến đấu vì con cháu của ông cụ như vậy.
"Các ông yên tâm, có cháu ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho các ông có chuyện gì đâu!"
Đúng lúc