Tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ mà Dương Thanh mang tới đều cảm thấy máu nóng trong cơ thể đang sôi trào, sắc mặt cực kì kích động.
Bọn họ biết Dương Thanh cực mạnh nhưng không ngờ rằng anh lại mạnh đến độ này, ngay cả một cao thủ đã bước vào cảnh giới Thần Cảnh như Tần Như Phong đều không chịu nổi một đòn của anh.
Nghĩ tới trước đây từng muốn giết chết Dương Thanh, bọn họ chợt cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Thật chẳng khác nào mấy con kiến hôi tơ tưởng nuốt chửng một con voi.
Đám người bên Tần Đức Chính càng khϊế͙p͙ sợ tột cùng, vẻ mặt không thể tin nổi, như thể vừa chứng kiến một cảnh kì ảo vốn chỉ trong điện ảnh mới có mà nay lại phát sinh ngay trong hiện thực.
Đám người nhà họ Tần cũng có cảm giác đó.
"Ầm!"
Đúng lúc này, bên trong biệt thự vang lên một tiếng nổ lớn, giây tiếp theo, Tần Như Phong toàn thân tắm máu từ bên trong vọt ra.
Lúc này, Tần Như Phong thoạt nhìn cực kì dữ tợn, máu tươi khắp người, trông vô cùng thê thảm.
Chỉ có điều, hơi thở của cao thủ Thần Cảnh đã hạ xuống cảnh giới Vương Cảnh đỉnh phong, thậm chí còn chỉ là bậc mới đặt chân vào cảnh giới Vương Cảnh đỉnh phong.
Dương Thanh biết, đây mới chính là thực lực vốn có của Tần Như Phong.
"Hiện giờ, các người còn sức đánh một trận chứ?"
Ngay khi mọi người đang thắc mắc Dương Thanh sẽ xử lí Tần Như Phong như thế nào, Dương Thanh lại cất tiếng.
Hiển nhiên, những lời này là dành cho tám vị cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đi theo anh.
"Còn!"
Tám vị cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ sau một giây đờ người đã nhanh chóng đáp.
Lời vừa thốt ra, tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ này đồng loạt xông về phía Tần Như Phong.
Còn Dương Thanh, anh lại thong dong bước ra sau lưng Tần Đại Dũng, tay đặt lên tay vịn xe đẩy của ông ấy.
Cảnh tượng vừa rồi khiến người nhà họ Tần đều tưởng mình đang nằm mơ.
Đám người Tần Đức Chính bấy giờ chợt hiểu ra ý của Dương Thanh, rõ ràng anh có thể giết chết Tần Như Phong dễ dàng nhưng lại chỉ đánh trọng thương lão ta, sau đó giao lão ta cho tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đi giải quyết.
Anh đang lấy Tần Như Phong để rèn luyện tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ của mình?
Nghĩ tới đây, mọi người càng chấn kinh hơn.
Lấy một cao thủ đã đặt một chân vào cảnh giới Thần Cảnh để rèn luyện cấp dưới của mình, khắp Chiêu Châu này, còn có người dám làm thế sao?
Lúc này, tám cao thủ kia cũng đã hiểu được ý tưởng sâu xa của Dương Thanh, cho nên khi đối đầu với Tần Như Phong lại càng thêm dốc sức.
"Dương Thanh, thực lực của cháu là?"
Tần Đức Chính bỗng lên tiếng hỏi.
Dương Thanh mỉm cười: "Chẳng phải ông đã đoán được sao ạ?"
Tần Đức Chính thoáng sửng sốt, sau đó cười khổ, lắc đầu: "Thì ra đám lão già chúng tôi chỉ là lũ kiến thức hạn hẹp".
Nhớ lại vừa rồi, mấy cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ bọn họ tính nỗ lực đi cứu một cao thủ Thần Cảnh, thật là xấu hổ.
Ông Ngô càng kích động, lệ rơi ướt gương mặt già nua, lão ta cầm tay Tần Đại Dũng, nói: "Cậu chủ à, cậu chọn được một người con rể tốt lắm, tốt lắm đó!"
"Có người con rể này, khắp thế giới còn ai có thể ức hϊế͙p͙ cháu nữa? Sau này, dù chú có chết cũng có thể yên lòng nhắm mắt được rồi".
Bấy giờ, Tần Như Phong đang bị tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ bao vây tấn công, nhưng thực lực bộc lộ ra vẫn chỉ là Vương Cảnh đỉnh phong.
Hai bên chiến đấu, thoạt nhìn thì thực lực ngang nhau, thậm chí Tần Như Phong đang chiếm ưu thế.
Nhưng chỉ có vậy mới khiến tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ được trải nghiệm chiến đấu đúng nghĩa.
Dương Thanh hoàn toàn không hề lo lắng chuyện Tần Như Phong có thể gây thương tích nặng cho tám cao thủ của mình.
Anh bước tới, nhìn Vũ Liệt đã tỉnh lại, hỏi: "Hiện giờ ông cảm thấy thế nào?"
Đám người Tần Đức Chính lúc này mới phát hiện Vũ Liệt đã tỉnh lại, tất cả đều nhìn lão ta đầy mong đợi.
"Dốc hết sức tấn công tôi xem sao!"
Dương Thanh đột nhiên nói.
Vũ Liệt biết Dương Thanh mạnh cỡ nào, cho nên hoàn toàn không lo đến việc mình có thể gây thương tích cho Dương Thanh, giây lát đã dồn toàn bộ sức mạnh vào nắm tay phải.
Giờ khắc này, Vũ Liệt như thể biến thành một người khác, toàn thân tràn ngập một hơi thở khủng bố.
Đám người Tần Đức Chính đều khϊế͙p͙ sợ nhìn lão ta.
Mặc dù Vũ Liệt là cao thủ số một