Vũ Liệt cũng không ngờ Tần Như Phong đã chết nhưng lại có cổ trùng bay ra từ người lão ta, nhắm thẳng về phía mình.
Tốc độ của cổ trùng quá nhanh nên Vũ Liệt hoàn toàn không có cơ hội phản ứng.
“Phốc!”
Trong chớp hoáng, một viên đá vụn bắn lên như viên đạn, trong nháy mắt đập thẳng vào cổ trùng làm cổ trùng đen như mực kia ngã xuống đất.
Đến giờ phút này, Vũ Liệt mới lấy lại tinh thần.
Người ban nãy nhắc nhở là Dương Thanh, người ném viên đá vào cổ trùng cũng là Dương Thanh.
“Cậu Thanh, tôi lại nợ cậu một mạng!”
Vũ Liệt cảm kích nói.
Dương Thanh lắc đầu: “Chuyện nhỏ thôi, không có gì!”
“Đây là sâu gì vậy? Sao lại còn sống!”
Ông Ngô chợt sợ hãi nhìn cổ trùng kia rồi hỏi.
Chỉ thấy lão ta đã giơ chân lên, chuẩn bị giẫm xuống.
“Dừng lại!”
Dương Thanh vội vàng ngăn cản.
“Cậu Thanh, cậu biết con sâu này?”
Ông Ngô không giẫm xuống mà nhìn Dương Thanh, nghi ngờ hỏi.
Dương Thanh gật đầu, nghiêm túc nói: “Đây là cổ trùng chỉ Miêu Thành mới có, lúc trước khi ở Vương thành Quan, tôi đã từng thấy cổ trùng thế này”.
“Ban nãy viên đá mà tôi búng ra, dù là cao thủ bán bộ Thần Cảnh cũng bị thủng da thịt nhưng cổ trùng này lại còn sống”.
Nghe Dương Thanh nói xong, mọi người mới phản ứng lại, lập tức lộ vẻ hoảng sợ.
Cao thủ võ thuật, thực lực càng mạnh thì sức mạnh thể xác cũng càng mạnh theo. Dương Thanh nói viên đá bay ra có thể làm da thịt cao thủ bán bộ Thần Cảnh bị thủng.
Nhưng sau khi con cổ trùng này bị đánh trúng lại vẫn còn sống, điều này có thể nói rõ rằng con cổ trùng này còn mạnh hơn cao thủ bán bộ Thần Cảnh.
Thế chẳng phải là con cổ trùng này đã mạnh đến cảnh giới Thần Cảnh rồi sao?
Nghĩ đến đây, vài cao thủ đứng đầu nhà họ Tần đều vô cùng hoảng sợ.
“Lúc trước tôi cảm thấy Tần Như Phong là lạ, rõ ràng thực lực lão ta chỉ ở mức Vương Cảnh đỉnh phong, lại còn không được ổn định lắm nhưng sau đó lại liên tục bộc phát sức mạnh của bán bộ Thần Cảnh, Thần Cảnh. Thì ra là bị đại sư cổ thuật không chế, dùng cổ trùng để bộc phát thực lực của lão ta”.
Sắc mặt Dương Thanh u ám đến cực đỉnh, lại có liên quan đến Miêu Thanh.
“Cậu Thanh, ý cậu là Tần Như Phong bị đại sư cổ thuật khống chế?”
Tần Đức Chính ngạc nhiên nhìn Dương Thanh hỏi.
Dương Thanh gật đầu: “Lúc trước ở Vương thành Quan, phát hiện rất nhiều cao thủ Miêu Thành trà trộn trong các gia tộc đứng đầu. Đại sư cổ thuật Miêu Thành có thể dùng cổ thuật để khống chế một người, cũng có thể dùng cổ thuật để bộc phát thực lực của một người, có điều sẽ làm cơ thể của người hạ cổ trùng bị thương nặng”.
“Chẳng lẽ Tần Như Phong cũng bị ép? Trúng cổ thuật Miêu Thành nên mới bị như ngày hôm nay?”
Tần Đức Chính nghi ngờ hỏi.
Dương Thanh lắc đầu: “Hẳn là không phải, nếu cháu đoán không nhầm, có lẽ lão ta đã liên hệ với một thế lực đứng đầu nào đó của Miêu Thành, để tăng thực lực nên lão ta mới đi con đường tắt này”.
Nghe vậy mọi người lại im lặng.
“Cậu Thanh, nếu con sâu này đã không thể lấy chân giẫm thì nên tiêu diệt thế nào đây?”
Ông Ngô chợt hỏi.
“Thiêu nó đi!”
Dương Thanh nói: “Dùng lửa mới có thể giết được nó, nghe nói trong mỗi cơ thể cổ trùng đều có vô số cổ trùng, một khi dùng chân giẫm lên sẽ có nhiều cổ trùng hơn”.
“Một khi không rửa sạch sẽ làm cả nhà họ Tần gặp tai hoạ khổng lồ”.
Nghe Dương Thanh nói, mọi người đều khϊế͙p͙ sợ, vội vã lùi về sau, sợ mình đứng quá gần cổ trùng.
Thoáng chốc người làm cầm một cây đuốc đến ném lên người cổ trùng, tiếng lách tách, cổ trùng giãy dụa trong ngọn lửa một hồi lâu mới hoàn toàn không còn động tĩnh gì.
Theo bản năng, mọi người thở phào nhẹ nhõm, một con cổ trùng mà cường độ thể xác có thể so với cao thủ Thần Cảnh, đúng là đáng sợ cực kỳ.
Cùng lúc đó, ở Miêu Thành xa xôi, trong một khu vườn.
“Phụt!”
Một lão già đang ngồi ở đình hóng gió uống trà bỗng phun một ngụm máu, cơ thể như bị thương nặng, mặt trắng bệch.
“Sư phụ!”
Người đàn ông trung niên kêu lên, vội vàng đỡ lão già: “Sư phụ, sư phụ sao vậy?”
Vẻ mặt lão già trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến