*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giờ phút này, Trần Trung lại trở thành tâm điểm.
Nhưng điều làm mọi người ngạc nhiên là Tào Việt vừa dứt lời, mặt Trần Trung nghiêm túc nói: “Tào Việt, không cần phải nói những lời vô nghĩa đâu! Nếu Trần Trung tôi đã nói sau này ủng hộ Tần Vương thì tuyệt không hối hận!”
Đến cả Tần Đức Chính cũng không ngờ thái độ Trần Trung lại kiên quyết như vậy.
Mà Tào Việt thì sau khi nghe Trần Trung nói xong, sắc mặt u ám đến cực đỉnh, mắt đầy sát ý: “Tốt lắm, sau hôm nay, Vương thành Tào không còn nhà họ Trần nữa!”
“Tào Việt, đừng nói nhảm nữa, muốn chết thì chiến, nếu đe doạ mà có tác dụng thì không có ngày hôm nay đâu”.
Tần Đức Chính lạnh giọng nói.
“Nếu ông đã vội vã muốn chết thì tôi sẽ tác thành!”
Tào Việt vung tay lên, ra lệnh: “Ra tay đi!”
Khoảnh khắc lão ta dứt lời, mười mấy cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ cùng xông ra ngoài.
Tần Đức Chính không cần phải lên tiếng, cao thủ của nhà họ Tần đã tiếp chiến.
Tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ mà Dương Thanh dẫn đến, sau khi trải qua trận săn giết Tần Như Phong bán bộ Thần Cảnh, thực lực đã tăng lên. Tuy rằng vẫn không thể bước lên Vương Cảnh đỉnh phong nhưng cũng không còn xa nữa.
Chỉ cần chiến đấu cao độ thêm trận nữa thì có thể hôm nay sẽ đột phá được cảnh giới.
“Giết!”
Tám cao thủ Dương Thanh dẫn đến cũng xông ra ngoài.
Khi trận chiến xảy ra, hai bên đều là cao thủ từ Vương Cảnh hậu kỳ trở lên. Trong mắt các chủ gia tộc của Vương thành Tào, cuộc chiến này giống như cuộc chiến kinh thiên động địa vậy.
Vũ Liệt không tham gia chiến đấu, vẫn đi theo sau lưng bảo vệ Tần Đức Chính, bảo vệ Tần Đức Chính mới là sứ mệnh lớn nhất của lão ta.
Dương Thanh thờ ơ nói với Tần Đức Chính đang lo lắng: “Ông hai, ông ngồi xuống quan sát là được, sau hôm nay nhà họ Tần sẽ xưng Vương!”
Tần Đức Chính nhìn Dương Thanh thật kỹ, vốn dĩ trong lòng còn hơi lo lắng nhưng chỉ một câu đơn giản của Dương Thanh lại làm ông cụ yên tâm hơn nhiều.
“Cháu là con rể nhà họ Tần, chỉ cần cháu muốn, cháu có thể ngồi lên chiếc ghế Tần Vương này!”
Sau khi Tần Đức Chính ngồi xuống, nhìn Dương Thanh bên cạnh, mặt nghiêm túc nói.
Dương Thanh
còn kém nhiều lắm. Ông cụ cứ có cảm giác mình không có tư cách làm Tần Vương.
Mà Dương Thanh là con rể của Tần Đại Dũng, Tần Đại Dũng lại là con trai của anh ông cụ, cũng chính là con trai của chủ gia tộc họ Tần tiền nhiệm. Bản thân Dương Thanh lại mạnh mẽ, để Dương Thanh làm Tần Vương không có gì không thích hợp cả.
Dương Thanh cười lắc đầu: “Ông hai cứ yên tâm đi, sau này Vương thành Tần, không ai có thể động đến địa vị của Vương tộc họ Tần!”
Thấy Dương Thanh không chịu nhận vị trí Tần Vương, Tần Đức Chính chỉ có thể từ bỏ, khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn hiện trường trận chiến.
Lúc này, hiển nhiên vệ sĩ do Tào Việt dẫn đến là cao thủ mạnh nhất nhà họ Tào, sức chiến đấu cực mạnh, lại chiếm ưu thế về mặt số lượng.
Trong lúc nhất thời, cao thủ bên phe Tần Đức Chính bị đàn áp hoàn toàn.
Cũng may tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ Dương Thanh dẫn đến có sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí có người còn phải một mình đấu với hai cao thủ nhà họ Tào nhưng họ không sợ hãi chút nào, ngược lại còn càng đánh càng hăng.
Đương nhiên tám cao thủ mà Dương Thanh dẫn đến sẽ không hèn nhát. Có Dương Thanh ở đây, họ hoàn toàn không cần lo sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Họ không hề có gánh nặng gì, chỉ cần chiến đâu, phát huy hết tiềm lực võ thuật của mình, chỉ có như vậy, mới có thể nhanh chóng bước vào Vương Cảnh đỉnh phong.
Tào Việt phía bên kia, sắc mặt cực kỳ âm u, thân là Tào Vương, tất nhiên lão ta có thể thấy lúc này trông như phe lão ta đang chiếm ưu thế nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi.
Sợ rằng không bao lâu sau, tình hình hiện tại sắp đảo ngược.
Lão ta chợt nhìn người trẻ tuổi đứng bên cạnh Tần Đức Chính.
Cảm nhận được ánh mắt của Tào Việt, Dương Thanh cũng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ là mắt anh vẫn bình tĩnh. Lúc nhìn Tào Việt, ánh mắt hệt như đang nhìn người chết.
Mà sát