*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Đức Chính vừa trở lại Vương phủ họ Tần, mấy vệ sĩ đã chạy tới, quỳ gối thấp thỏm bẩm báo: "Thưa Vương, chúng tôi không thể bảo vệ hai thi thể kia, cả hai đều đã bị một cao thủ áo đen cướp đi rồi".
Vương tộc họ Tần mới được thành lập, đây đúng là thời điểm cần lập uy, những vệ sĩ này đều rất sợ bị Tần Đức Chính xử lí nặng để làm gương.
"Cái gì? Hai thi thể kia đã bị người ta cướp đi?"
Tần Đức Chính chưa trách tội đội vệ sĩ mà kinh sợ hỏi.
Vệ sĩ cầm đầu vội trình bày: "Đối phương chỉ có một người, hai bên vai khiêng hai thi thể, đến khi chúng tôi lấy lại tinh thần thì người đó và thi thể đều đã biến mất".
Vũ Liệt đứng bên đột nhiên nói thêm: "Đối phương rất mạnh, chắc là một cao thủ Thần Cảnh".
Con ngươi Tần Đức Chính bỗng co rụt lại, nhìn sang Vũ Liệt, sắc mặt như không thể tin nổi.
Vũ Liệt chỉ vào khe nứt bằng cánh tay dưới mặt đất, trầm giọng nói: "Trừ cao thủ Thần Cảnh, còn ai có thể làm được thế này?"
Lúc này Tần
vẻ căng thẳng.
"Chuyện xảy ra hôm nay là sự kiện tối mật của Vương tộc họ Tần chúng ta, không cho phép bất cứ kẻ nào lan truyền ra ngoài, nghe rõ chưa?"
Tần Đức Chính bỗng lên tiếng.
"Vâng, thưa Vương!"
Tất cả những vị lãnh đạo của Vương tộc lập tức đáp.
Đương nhiên bọn họ đều hiểu rõ, để lộ chuyện này ra ngoài sẽ đem đến nguy cơ lớn thế nào cho Vương tộc họ Tần.
"Tuy đối phương đã cướp đi hai thi thể kia nhưng lại chưa hề gây ra bất cứ tổn thất về người nào cho Vương tộc ta, điều này chứng tỏ đối phương cũng không muốn làm lớn chuyện lên".
Tần Đức Chính nghiêm nghị nói: "Nếu đã thế, chuyện này coi như dừng ở đây, không ai trong chúng ta được bàn lại chuyện này nữa, Vương tộc họ Tần ta vừa thành lập, nhiệm vụ thiết yếu của chúng ta là âm thầm làm lớn mạnh bản thân".
"Tạm thời chúng ta sẽ không dính vào bất cứ chuyện gì của bên ngoài, chỉ nỗ lực gia tăng thực lực của cao thủ gia tộc ta".
Dứt lời, ông cụ nhìn về phía Vũ Liệt, trầm giọng nói: "Vũ Liệt, nhiệm vụ thiết yếu của ông lúc này là mau chóng tăng thực lực lên đến Thần Cảnh, một khi Vương tộc họ Tần ta có một cao thủ Thần Cảnh thì địa vị của chúng ta mới vững vàng được".
Vũ Liệt gật đầu: "Tôi sẽ gắng hết sức!"
Tiếp đó, Tần Đức Chính lại thảo luận vài chuyện về Vương thành Tần với các vị lãnh đạo, xong xuôi mới giải tán.
Lúc này đã cách thời điểm Dương Thanh rời khỏi Vương thành Tần được ba giờ đồng hồ, ông cụ bèn bấm điện thoại gọi cho Dương Thanh.
"Dương Thanh, thi thể của Miêu Vân Nghiễm và Tào Việt đã bị người ta cướp đi!"
Dương Thanh vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại của Tần Đức Chính.
"Bị cướp đi ạ?"
Dương Thanh lập tức nhíu mày: "Rốt cuộc là ai gây ra? Vì sao phải cướp hai thi thể nhỉ?"
"Không rõ lắm, đối phương là một cao thủ khoác áo đen, rất thần bí, người của Vương tộc họ Tần thậm chí còn không thấy rõ mặt kẻ này, kẻ này đã cướp mất hai thi thể kia".
Tần Đức Chính nói, giọng tràn đầy lo lắng.
Trong hội nghị của gia tộc, ông cụ chỉ đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng