*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hành động của Long Chiến khiến Dương Thanh ngây dại, không ngờ Hoàng tộc họ Long lại có người trung thành tới vậy.
Vì một gã cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long, lão ta cam lòng bị phế tu vi, thậm chí là đánh đổi cả mạng sống.
Không chỉ vậy, lão ta còn muốn cầu xin Dương Thanh tha cho Long Thiên Vũ một mạng.
“Xin cậu Thanh nghĩ lại!”
Long Đằng bỗng nhiên cũng quỳ xuống, hai mắt đỏ bừng cầu khẩn.
Dương Thanh đứng do dự. Với phong cách làm việc của anh, chỉ với chuyện Long Thiên Vũ vừa uy hϊế͙p͙ anh đã đủ để anh tiễn hắn ta về chầu trời rồi.
Kể cả Long Thiên Vũ là cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long, anh cũng không sợ hãi.
Thế nhưng giờ phút này, nhìn thấy Long Chiến quỳ dưới đất cầu xin, anh lại thấy không đành lòng.
Lúc này, Mã Siêu đã bắt đầu đánh với Long Thiên Vũ. Dù sao Mã Siêu cũng chỉ là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, chỉ là có thể phá giải phong ấn thực lực để tăng sức chiến đấu lên Thần Cảnh sơ kỳ.
Thần Cảnh sơ kỳ đã là cực han của Mã Siêu.
Nhưng còn Long Thiên Vũ tuy là cưỡng ép đột phá đến Thần Cảnh nhưng dù sao cũng là cao thủ Thần Cảnh hàng thật giá thật.
Bây giờ lại uống thuốc nâng cao thực lực. Hiện giờ Long Thiên Vũ cực kỳ đáng sợ, Mã Siêu không phải là đối thủ, liên tục bị đánh lui.
Trong mắt Long Thiên Vũ tràn đầy sát khí, rõ ràng đang điên cuồng đòi mạng Mã Siêu.
“Ông uống viên thuốc này trước đã”.
Dương Thanh bỗng đưa cho Long Chiến một viên thuốc màu đen.
Long Chiến không chút do dự nuốt xuống, đỏ mắt nói: “Cậu Thanh, tôi đã uống thuốc rồi, liệu cậu có thể tha cho Long Thiên Vũ được không?”
Dương Thanh sửng sốt một lúc mới phản ứng được, Long Chiến tưởng anh bắt lão ta uống thuốc để khống chế.
“Ý của ông là tôi muốn khống chế ông hả?”, Dương Thanh chợt thấy buồn cười.
Long Chiến sững sờ, đột nhiên ý thức được bây giờ mình đã bị phế bỏ võ công, đối với người khác chỉ là một kẻ vô dụng.
Dương Thanh khống chế kẻ vô dụng như lão ta làm gì?
Đúng lúc này, trên mặt Long Chiến tràn đầy kinh hãi.
Bởi vì lão ta cảm giác được rõ ràng, vết thương của mình đã bị khống chế, sức khỏe đang không ngừng giảm sút lại ổn định trở lại, vết thương còn đang chậm rãi hồi phục.
Mặc dù hồi phục rất chậm nhưng lão ta lại có hy vọng khôi phục lại tu vi như trước.
“Cậu… cậu cho tôi thuốc trị thương sao?”
Bởi vì quá kích động, giọng nói của Long Chiến trở nên run rẩy.
Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Ông đừng cảm thấy nợ tôi, tôi chỉ không cho phép bản thân phạm sai lầm mà thôi”.
Quả thật là vì lý do này nên anh mới cứu giúp lão ta.
Trước đó cũng không phải Long Chiến muốn đánh lén Mã Siêu thật, không hề đánh mạnh tay mà chỉ vì cố tình dụ Dương Thanh ra tay với mình để kết thúc trận chiến giữa Mã Siêu và Long Thiên Vũ.
Dương Thanh đã trúng kế. Vậy nên anh nghĩ mình đã sai lầm khi ra tay nặng với Long Chiến như thế trong khi lão ta không hề có ác ý.
Phùng Tiểu Uyển được thần y Phùng truyền thừa y thuật, dựa vào phương thuốc Phùng thần y để lại chế tạo một vài thuốc giữ mạng cho Dương Thanh và Mã Siêu.
Viên thuốc Dương Thanh vừa cho Long Chiến chính là thuốc giữ mạng Phùng Tiểu Uyển làm cho anh.
Dù là Hoàng tộc họ Long cũng không có loại thuốc hiệu quả cao như vậy, chứng tỏ Phùng Tiểu Uyển có vai trò rất lớn.
Dương Thanh cũng dần ý thức được, không thể để y thuật của Phùng Tiểu Uyển bị lộ quá nhiều, nếu không bị mấy thế lực lớn có ý đồ xấu để mắt tới, chắc chắn sẽ bắt cô ta đi.
Xem ra anh cần phải sắp xếp một cao thủ bảo vệ Phùng Tiểu Uyển.
“Cảm ơn cậu Thanh! Cảm ơn cậu!”
Long