Dương Hướng Minh sợ hãi khi nhìn thấy những người này.
Bởi vì những người này đều đến từ những gia tộc mà ông ta đã từng đắc tội, ngoại trừ một vài gia tộc nhỏ còn có mấy gia tộc lớn.
“Tính sổ? Tính sổ gì chứ?”
Dương Hướng Minh giả vờ bình tĩnh, vẻ mặt tức giận quát đám người vừa tới.
“Gia chủ Dương, ngài đúng là quý nhân hay quên. Ba năm trước đây, ngài đã phái người giết ba tôi? Ngài sẽ không quên món nợ này chứ?”
“Còn cả nhà họ Hoàng tôi nữa. Năm đó, nếu không phải nhà họ Dương ông cạnh tranh không lành mạnh, có lẽ gia tộc hàng đầu Châu Thành bây giờ không có nhà họ Dương ông mà là nhà họ Hoàng tôi!”
“Ông đừng quên, còn có người thừa kế nhà họ Tề tôi cũng là do ông phái người tới giết chết!”
…
Nhất thời, ai nấy đều nói ra ân oán giữa nhà họ Dương và bọn họ.
Vẻ mặt Dương Hướng Minh cực kỳ khó coi. Đám con cháu dòng chính của nhà họ Dương đứng bên cạnh ông ta cũng lộ vẻ sợ hãi.
Nhất thời có nhiều kẻ thù như vậy tới, đây là không cho nhà họ Dương có đường sống rồi!
“Các người thật sự tưởng nhà họ Dương tôi dễ bắt nạt sao?” Dương Hướng Minh tức giận nói.
“Dương Hướng Minh, ông không cần giả vờ nữa. Ngay cả Tiền Bưu cũng đã đi, nhà họ Dương còn gì đáng sợ chứ?”
Một người trung niên cười lạnh nhìn về phía Dương Hướng Minh, đột nhiên ra lệnh: “Bao vây chỗ này cho tôi, tôi muốn xem ai có thể rời đi!”
Đám người nhà họ Dương vừa chuẩn bị rời đi, đã lập tức bị mấy chục người bao vây.
Mặt Dương Hướng Minh lúc xanh lúc tím, mắt nhìn chằm chằm vào người trung niên dẫn đầu kia.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Hạo, nhà họ Dương tôi với nhà họ Trần cậu không có ân oán gì. Nhà họ Trần cậu là gia tộc quyền thế nhất Châu Thành lúc này lại đứng ra đối phó với nhà họ Dương, có phải là quá đáng không?”
“Quá đáng à?”
Trần Hạo cười lạnh nói: “Dương Hướng Minh, hóa ra ông còn biết nhà họ Trần tôi là gia tộc quyền thế nhất Châu Thành? Nhưng ông có để mắt tới nhà họ Trần tôi không?”
Khí thế của Trần Hạo đột nhiên tăng vọt, tức giận nói: “Ông dựa vào mình có Tiền Bưu bảo vệ bên cạnh, thậm chí chẳng để ý tới thể diện của nhà họ Trần tôi. Năm đó nhà họ Trần tôi muốn bảo vệ nhà họ Viên. Kết quả tối hôm đó, ông đã phái Tiền Bưu giết gia chủ nhà họ Viên, thậm chí còn phái cao thủ nhà họ Dương tới giết sạch nhà họ Viên, nhà họ Dương ông không quá phận chắc?”
Dương Hướng Minh nghiến răng nói: “Được làm vua thua làm giặc, nhà họ Viên không giữ đúng giao hẹn, thua còn không chịu nhận, cứ muốn chống lại nhà họ Dương tôi, lẽ nào tôi cũng phải nhịn?”
“Hay cho câu được làm vua thua làm giặc, nếu đã vậy, hôm nay tôi sẽ khiến nhà họ Dương ông thua triệt để!” Trần Hạo nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi xem ai dám!”
Dương Hướng Minh tức giận nói: “Tôi thừa nhận nhà họ Dương gặp ít rắc rối trên phương diện làm ăn, nhưng muốn tiêu diệt nhà họ Dương tôi cũng phải cân nhắc xem bản lĩnh của mình thế nào đã.”
Dương Hướng Minh vừa dứt lời đã lấy điện thoại di động ra gọi: “Tiền Bưu, trở về trong vòng mười phút cho tôi!”
Các gia tộc vừa rồi còn nắm chắc phần thắng, sau khi thấy Dương Hướng Minh gọi điện thoại cho Tiền Bưu, trong lòng ai nấy đều kinh ngạc, không ít người có ý định rút lui.
Bởi vì danh hiệu của Tiền Bưu quá vang dội, chính là hóa thân của ác ma ở Châu Thành. Hễ nhà họ Dương muốn giết ai, chỉ cần phái Tiền Bưu ra lại chưa từng thua trận.
Cho dù Trần Hạo là người thừa kế của gia tộc quyền thế nhất Châu Thành, lúc này trong lòng cũng hơi lo lắng.
Hai mươi phút trước, trên trang nhất của Giang Châu đột nhiên đăng tin nhà họ Dương bị phá hủy, Tiền Bưu rời đi, nhưng không ai chứng thực được chuyện này.
Vì đề phòng Dương Hướng Minh chạy trốn, Trần Hạo lập tức dẫn người chạy tới nhà họ Dương. Lấy địa vị của nhà họ Trần ở Châu Thành thì một người hô, trăm người hưởng ứng, lập tức gọi được mấy gia tộc nhỏ có thù oán với nhà họ Dương tới.
Khi bọn họ thấy người nhà họ Dương đều muốn rời đi, trong lòng cơ bản đã xác định được nhà họ Dương đúng là bị phá hủy, cho nên mới dám bao vây nhà họ Dương.
Bây giờ Dương Hướng Minh lại gọi điện thoại cho Tiền Bưu ngay trước mặt mọi người, còn muốn gã nhanh chóng quay về trong vòng mười phút, đám người Trần Hạo nhất thời có cảm giác đâm lao phải theo lao.
“Tiền Bưu ở nhà họ Dương tôi tám năm, vì giữ gã ở lại bên cạnh tôi, tôi đã phải bỏ ra cái giá rất lớn. Các người thật sự tưởng gã sẽ dễ dàng rời khỏi nhà họ Dương tôi như vậy sao?”
Dương Hướng Minh thấy rõ sắc mặt mọi người đã thay đổi, ông ta cười lạnh: “Nhà họ Dương tôi kinh doanh thất bại, nhưng không sao hết. Nhà họ Dương tôi có người, một ngày nào đó vẫn có thể lại huy hoàng.”
Dương Hướng Minh nói xong, đảo mắt nhìn qua mọi người ở đó, lạnh lùng nói: “Tôi khuyên các người vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ. Tuy trước kia chúng ta từng có ân oán nhưng đều là chuyện đã qua. Nếu nhà họ Dương tôi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt, các người còn có thể sống tới ngày nay sao?”
“Nhà họ Trần là gia tộc quyền thế nhất, đối địch với bọn họ, nhà họ Dương quả thật có lòng mà không có sức. Nhưng dù vậy, chúng tôi muốn đối phó với những gia tộc khác vẫn rất dễ dàng.”
“Bây giờ tôi lại nói rõ ràng, trước khi Tiền Bưu trở về, hễ là gia tộc nào rời đi, nhà họ Dương tôi có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu chờ sau khi Tiền Bưu trở về mà các người vẫn còn ở đây, vậy đừng trách Dương Hướng Minh tôi không nể mặt!”
Lúc này, trên mặt Dương Hướng Minh không hề có vẻ gì sợ hãi, vẫn là dáng vẻ tự tin và cuồng ngạo.
Ông ta vừa dứt lời, lúc này có người rời khỏi vòng vây, vẻ mặt khẩn trương nói: “Nếu đã vậy, nhà
họ Hoàng tôi rời đi!”
“Nhà họ Tề tôi cũng rời đi!”
“Nhà họ Lưu tôi cũng rời đi!”
…
Dương Hướng Minh vừa dứt lời, trong gần mười gia tộc tới đây, trừ nhà họ Trần, những gia tộc khác đều rời đi mà không hề do dự. Bọn họ lập tức rời đi, chỉ sợ sẽ chạm mặt Tiền Bưu chạy về nhà họ Dương.
“Trần Hạo, tôi khuyên cậu một câu, chuyện không nên quản thì đừng quản. Ban đầu nhà họ Dương tôi không nể mặt nhà họ Trần, nhưng vậy thì sao?”
Dương Hướng Minh nhìn Trần Hạo nói với vẻ mặt trêu tức: “Cậu đừng tưởng tôi không biết, những năm gần đây, nhà họ Trần cậu đã không ít lần ngáng chân nhà họ Dương tôi, thậm chí bỏ ra số tiền lớn để mời một vài sát thủ nước ngoài. Nhưng kết quả thế nào? Còn không phải bị Tiền Bưu giết à?”
“Tôi không so đo tính toán với nhà họ Trần không phải vì tôi sợ, mà tôi không muốn vì tiêu diệt nhà họ Trần cậu mà trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Bằng không, với thực lực mạnh mẽ của Tiền Bưu, muốn một mình tiến vào nhà họ Trần cậu, ai có thể ngăn cản được?”
Mặt Trần Hạo lập tức biến sắc, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Hướng Minh, trong lòng cũng đang do dự. Anh ta không dẫn nhiều người tới đây. Nếu bây giờ ra tay giết Dương Hướng Minh không thành vấn đề, chỉ sợ Tiền Bưu trở về.
“Còn ba phút nữa, Tiền Bưu cũng sắp trở về rồi.” Dương Hướng Minh cố ý liếc nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói.
“Dương Hướng Minh, làm người không nên quá kiêu căng, bằng không một ngày nào đó, sẽ có người trừng trị ông!”
Trần Hạo nghiến răng nói: “Chúng ta đi!”
Anh ta vừa dứt lời, cuối cùng nhà họ Trần cũng đi.
Mỗi người nhà họ Dương không khỏi thở hắt ra một hơi, trong lòng cực kỳ sùng bái Dương Hướng Minh. Bọn họ đương nhiên biết rõ Tiền Bưu đã rời đi, làm sao có thể trở về được?
“Mọi người rời khỏi Châu Thành với tốc độ nhanh nhất, bằng không một khi để bọn chúng phát hiện ra Tiền Bưu không quay về, chắc chắn còn có thể kéo nhau quay trở lại!”
Dương Hướng Minh ra lệnh một tiếng rồi lên xe rời đi trước tiên.
Chờ tới khi các gia tộc ở Châu Thành ý thức được mình bị lừa, người nhà họ Dương đã rời khỏi Châu Thành.
Nhà họ Trần ở Châu Thành.
Trong một biệt thự sang trọng, sau khi Trần Hưng Hải gia chủ họ Trần biết được tin tức nhà họ Dương rời khỏi Châu Thành, vẻ mặt tức giận.
“Bốp!”
Trần Hưng Hải tát vào mặt Trần Hạo, tức giận nói: “Con đúng là vô dụng, đã dẫn người đi, còn có thể để cho người nhà họ Dương rời đi hết. Con còn có thể làm gì chứ?”
“Ba, con cũng không ngờ nhà họ Dương thật sự bị phá hủy, cũng không biết Tiền Bưu thật sự rời khỏi nhà họ Dương.” Trần Hạo hoảng loạn nói.
“Nếu nhà họ Dương đi rồi, luôn có người tới vạch trần chuyện này.” Đôi mắt Trần Hưng Hải đỏ ngầu.
“Ý của ba là?” Trần Hạo dè dặt hỏi.
“Nhà họ Dương đi rồi, nhưng chẳng phải sản nghiệp nhà họ Dương vẫn còn ở đây sao? Bất kể ai nhận được tất cả mọi thứ của nhà họ Dương, đều cướp về cho ba!”
Trần Hưng Hải lạnh lùng nói: “Châu Thành là địa bàn của nhà họ Trần chúng ta, ai dám tranh cướp với nhà họ Trần chúng ta chứ?”
…
Dương Chấn vừa đón con gái và vợ quay về Vân Phong Chi Đỉnh, Lạc Khải đột nhiên gọi điện thoại qua: “Chủ tịch, người nhà họ Dương đều đã rời khỏi Châu Thành!”
“Hả? Những gia tộc Châu Thành kia lại có thể tha cho nhà họ Dương à?”
Tin tức này ngoài dự đoán của Dương Chấn.
Lạc Khải báo cáo lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra ở nhà họ Dương.
Nghe báo cáo xong, hai mắt Dương Chấn hơi híp lại: “Dương Hướng Minh này cũng xem như một kiêu hùng, nếu có thể chạy trốn, vậy cũng là bản lĩnh của ông ta, thôi tha cho bọn họ!”
“Ngoài chuyện này, tôi còn có một việc muốn báo cáo với ngài. Ngay vừa nãy, nhà họ Trần là gia tộc hàng đầu ở Châu Thành đã nhúng tay vào sản nghiệp nhà họ Dương.” Lạc Khải chợt nói.
“Cướp thức ăn trong miệng hổ à? Cũng không suy nghĩ xem tại sao nhà họ Dương lại bị phá hủy. Đúng là một đám ngu xuẩn. Ông yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ phái Tiền Bưu đi Châu Thành.”
Dương Chấn không hề lo lắng. Nếu danh tiếng của Tiền Bưu có sức ảnh hưởng lớn như vậy ở Châu Thành, vậy cứ để cho gã quay lại là được rồi.
“Dương Chấn, ba em mất tích đã mấy ngày, anh có thể nhờ người tìm thử được không?”
Dương Chấn vừa cúp máy, Tần Nhã đột nhiên đi tới và nói với vẻ mặt lo âu.
Trước khi bọn họ dọn vào Vân Phong Chi Đỉnh, Tần Đại Quang còn chưa về nhà. Bọn họ ở nhà mới đã hai ngày, vẫn không có tin tức gì của Tần Đại Quang.
Dương Chấn khẽ gật đầu: “Anh đi tìm ngay đây!”
Anh vừa tính gọi điện, điện thoại của Tần Nhã đã đổ chuông trước. Cô nghe máy. Vừa nghe được mấy câu, mặt Tần Nhã lập tức biến sắc: “Được, em sẽ qua bây giờ, cám ơn anh!”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Dương Chấn hỏi.
“Bạn em thấy ba em ở Vương Giả Chi Thành nói ông ấy đang đánh bài.”
Tần Nhã đỏ mắt nói, trên mặt đầy vẻ lo âu.