*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Bân thật sự rất kích động và biết ơn vì Phùng Tiểu Uyển đã tin tưởng mình.
Ông ta biết phương thuốc này có giá trị lớn đến nhường nào, nếu đem đi đấu giá thì chắc chắn sẽ bán được với cái giá lên đến hàng tỷ, thậm chí còn cao hơn.
Sở dĩ một số sản phẩm thuốc hiện nay đắt tiền như vậy đa phần là do phải trả cho việc nghiên cứu, ngoài ra thành phần để làm thuốc cũng tiêu tốn một chi phí nhất định.
Mà có phương thuốc của Phùng Tiểu Uyển trong tay thì không khác gì giảm được một số tiền nghiên cứu khổng lồ, chỉ cần dựa theo để làm là có thể sản xuất với số lượng lớn rồi.
"Tiểu Uyển, cháu chờ ở đây, chú sẽ đi báo cáo chuyện này với chủ tịch, còn chia lợi nhuận thế nào thì bàn sau nhé".
Nói rồi Lạc Bân vội vàng cầm phương thuốc rời khỏi đây.
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu cười trừ, xoay người vào phòng khám.
Phòng khám Ái Dân chỉ mới mở vài ngày nên chưa được nhiều người biết đến, nhưng mỗi ngày cô ta đều đến thật sớm, có bệnh nhân thì chữa trị, không có thì tự nghiên cứu chế tạo thuốc.
Ngày qua ngày rất thoải mái, dường như không có gì khác biệt so với cuộc sống trước đây ở thôn Ngô Gia.
Sau khi rời khỏi phòng khám Ái Dân, Lạc Bân đi đến dinh thự Vân Phong, còn lâu lắm mới đến giờ đi làm nên chắc chắn Dương Thanh chưa đến công ty.
Ông ta vô cùng háo hức muốn gặp anh để báo cáo về thuốc mỡ này.
Chẳng mấy chốc đã đến nơi.
"Sếp Lạc! Sao chú lại đến đây?"
Người ra mở cửa là Tần Y, cô ta rất kinh ngạc khi nhìn thấy Lạc Bân.
"Sếp Tần, chủ tịch có ở nhà không?"
Ông ta vội vàng hỏi, trên mặt đầy vẻ kích động.
Tần Y chỉ về phía nhà bếp, Dương Thanh đang mặc tạp dề mang bữa sáng đến phòng ăn.
"Sếp Lạc!"
Đương nhiên anh cũng nhìn thấy Lạc Bân và giật mình như Tần Y.
Giờ phút này, Lạc Bân tóc tai bù xù, mặt thì nhem nhuốc, dáng vẻ hấp ta hấp tấp, nếu vẻ mặt của ông ta không phải là kích động thì Dương Thanh còn nghĩ rằng tập đoàn Nhạn Thanh đã xảy ra chuyện.
"Chủ tịch, cậu nhìn cánh tay của tôi này".
Lạc Bân chạy đến bên cạnh anh, vén tay áo lên để lộ vết sẹo do bị phỏng.
Tần Y tò mò nhìn cánh tay của ông ta, nghi ngờ hỏi: "Sếp Lạc, chú sao thế ạ? Tay chú có vấn đề gì sao?"
Dương Thanh cũng ngẩn ngơ, không biết Lạc Bân đang làm gì.
Ông ta nói với Tần Y: "Cô nhìn kỹ lại xem, có thấy sẹo không?"
"Ơ! Chỗ này là vết sẹo bị phỏng của chú đây mà, sao chỉ còn một dấu đỏ nhỏ thôi?"
Rốt cuộc cô ta đã phát hiện ra điểm kỳ lạ, kinh ngạc thốt lên: "Cháu nhớ hôm qua vết sẹo trên tay chú vẫn còn, sao mới qua một ngày đã mờ rồi?"
"Sếp Lạc, cho cháu biết chú đã đi trị sẹo ở đâu đi! Lúc nhỏ cháu bị ngã gãy chân, đầu gối còn để lại sẹo rõ lắm, mùa hè còn không dám mặc váy ngắn nữa".
Nghe Tần Y nói vậy, Dương Thanh mới sực nhớ ra trên cánh tay của Lạc Bân đúng là có một vết sẹo do bị bỏng nặng.
Vì rất lớn nên vết sẹo vô cùng nổi bật trên cánh tay phải của ông ta.
Giờ nhìn lại, quả là nó đã biến mất rồi.
"Tôi không đi spa trị sẹo nào cả, chỉ dùng thuốc mỡ này thôi!"
Lạc Bân kích động lấy một chiếc lọ sứ ra, đó là thuốc mỡ mà hôm qua Phùng Tiểu Uyển đã cho.
"Thơm quá!"
Tần Y nhận lấy lọ sứ, vừa mở nắp đã ngửi thấy mùi thuốc thơm nồng.
"Sếp Lạc, đừng nói với cháu là chú dùng bình thuốc này nên vết sẹo mới hết chỉ trong một ngày đấy