*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Theo tiếng va chạm kịch liệt này, cả căn cứ ngầm lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo.
“Thủ lĩnh, là xe chiến đấu của đối phương va vào căn cứ trên mặt đất của chúng ta!”
Có người vội báo cáo.
Cùng lúc đó, bên ngoài.
Lôi Âm lái xe chiến đấu tông thẳng vào căn cứ Hồng Trần trên mặt đất.
Mỗi một cứ điểm của Hồng Trần đều có hai căn cứ trên mặt đất và dưới mặt đất.
Căn cứ ngầm giống như một cái mật thất vậy, còn căn cứ trên mặt đất chính là nơi làm việc của cứ điểm này.
Hồng Trần thành lập lâu như vậy vẫn chưa từng xảy ra chuyện căn cứ trên mặt đất bị va chạm, hơn nữa còn là trụ sở chính bị va chạm.
“Thủ lĩnh, không xong rồi, có hai cao thủ vừa ra khỏi xe chiến đấu, thực lực rất mạnh, người của chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ, mong thủ lĩnh sắp xếp sát thủ chiến đấu cấp mười!”
Đúng lúc này, một sát thủ cấp chín chạy vào căn cứ ngầm, vội vã báo cáo.
“Cái gì? Bên ngoài có tới mấy trăm tên sát thủ mà không thể xử lý được hai người sao?”
Mấy sát thủ trong căn cứ ngầm đều tỏ vẻ khϊế͙p͙ sợ.
“Ầm!”
Lúc này, lại một âm thanh rất lớn vang lên, cửa lớn làm bằng hợp kim thông xuống căn cứ ngầm của căn cứ trên mặt đất bỗng nhiên bị người ta đạp bung từ bên ngoài.
Một người trung niên mặc chiến phục bước vào.
“Mày là ai?”
Mấy sát thủ Hồng Trần trong căn cứ đều sợ ngây người.
Người đến chính là Lôi Âm có tu vi Thần Cảnh trung kỳ, lúc này cả người ông ta tản ra ý chí chiến đấu, vung một quyền đánh bay một tên sát thủ cấp mười.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Lôi Âm vẻ mặt kiêu ngạo, ông ta nhìn về phía đám sát thủ hàng đầu của Hồng Trần bằng ánh mắt lạnh lùng, nhếch miệng, nở một nụ cười giễu cợt: “Hóa ra tất cả chúng mày đều trốn ở đây, khiến bọn tao tìm vất vả thật đấy!”
“Mày là cao thủ của chiến vực Chiêu Châu!”
Sát thủ Hồng Trần nhận ra cách ăn mặc của Lôi Âm, tức giận quát lên: “Bọn mày dám đến trụ sở chính của Hồng Trần gây sự, chiến vực Chiêu Châu bọn mày làm trái với quy tắc!”
Ở chiến trường ngoài biên giới, các nước đều thống nhất không cho phép ra tay với những thế lực hàng đầu nước ngoài.
Vậy mà lúc này Lôi Âm lại đến đây.
Lôi Âm cười khẩy một tiếng: “Ai nói ông đây là người của chiến vực Chiêu Châu?”
“Chẳng lẽ mày không phải?”
Một tên sát thủ cấp mười nghi ngờ hỏi.
“Phải ông nội mày!”
Lôi Âm vừa nói hết câu, người đã biến thành một tàn ảnh xông lên.
Vung nắm đấm về phía trước!
“Bốp!”
Cú đấm này giáng xuống, tên sát thủ cấp mười kia lập tức bị đánh bay.
“Đồ khốn kiếp, mày đúng là tự tìm đường chết!”
Hành động của Lôi Âm chọc giận sát thủ Hồng Trần, mấy chục sát thủ chủ chốt của Hồng Trần cùng nhau xông về phía ông ta.
Thủ lĩnh của Hồng Trần vẫn ngồi im như cũ, Satan và Lucifer đứng hai bên trái phải của ông ta.
Ba người này chính là ba sát thủ mạnh nhất của Hồng Trần, kể cả Satan có thực lực yếu nhất cũng là Thần Cảnh trung kỳ.
Còn những sát thủ cấp mười khác đều có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong và bán bộ Thần Cảnh.
Nếu không nhờ đi vào trụ sở chính của Hồng Trần, Lôi Âm hoàn toàn không ngờ rằng một tổ chức sát thủ lại có ba sát thủ Thần Cảnh, còn có mấy chục sát thủ Vương Cảnh đỉnh phong và bán bộ Thần Cảnh nữa.
Đội ngũ thế này đã có thể càn quét một vài quốc gia nhỏ rồi.
Đội ngũ như vậy kể cả ở Chiêu Châu cũng chỉ có Hoàng tộc và những gia tộc Cổ Võ ẩn thế kia mới có thể sánh bằng.
Lôi Âm lúc này hoàn toàn là một chiến thần, một mình đối mặt với hai mươi mấy cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong và bán bộ Thần Cảnh, thật sự tựa như sói vào bầy cừu, không có chút áp lực nào, mỗi khi đánh xuống một đòn đều sẽ có một sát thủ của Hồng Trần bị đánh bay.
Dù ông ta là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ, nhưng ở đây có rất nhiều sát thủ, hai mươi mấy sát thủ Vương Cảnh đỉnh phong và bán bộ Thần Cảnh, đã đủ năng lực giết chết một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ rồi.
Có điều Lôi Âm thân là chiến thần chiến vực ngoài biên giới Chiêu Châu, những cao thủ Thần Cảnh trung kỳ