*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thái độ của tổng chi hội trưởng Hồng cực kỳ ngạo mạn, làm như Dương Thanh được gia nhập Hiệp hội Võ thuật là một chuyện rất đáng tự hào vậy.
Quá đáng hơn là ông ta còn tuyên bố muốn Dương Thanh giao nộp cả Thành Cửu Châu và tập đoàn Nhạn Thanh cho Hiệp hội Võ thuật.
Quanh thân Dương Thanh tỏa ra sát khí.
"Ông bắt tôi dâng Thành Cửu Châu và tập đoàn Nhạn Thanh cho Hiệp hội Võ thuật? Còn muốn dạy tôi tu luyện?"
Dương Thanh lạnh lùng chất vấn.
"Hử?"
Tổng chi hội trưởng Hồng nhíu mày, thấy ngữ điệu của anh rất khó nghe thì đanh giọng nói: "Thằng nhóc kia, chắc cậu không biết thế lực của Hiệp hội Võ thuật lớn đến đâu".
"Để tôi nói cho cậu hay, chi nhánh của Hiệp hội Võ thuật trải rộng khắp thế giới, cao thủ Thần Cảnh nhiều như mây, tôi chính là một trong số đó".
"Nếu được tôi dạy dỗ thì cảnh giới võ thuật của cậu sẽ tiến triển rất nhanh".
"Tiền tài chỉ là vật ngoài thân mà thôi, cậu tuyệt đối đừng vì những thứ phù phiếm đó mà từ chối lời mời của Hiệp hội Võ thuật".
Nhìn dáng vẻ muốn tốt cho Dương Thanh của tổng chi hội trưởng Hồng, Kim Cương hả hê mỉm cười.
Tuy ông ta không biết thực lực thực tế của Dương Thanh đã đến đâu nhưng cũng biết áp lực mình cảm nhận được khi đối diện với anh mạnh hơn gấp mấy lần so với khi đối diện với tổng chi hội trưởng Hồng.
Có lẽ, toàn bộ Hiệp hội Võ thuật chỉ có hội trưởng mới có thể làm Dương Thanh khuất phục.
Tổng chi hội trưởng Hồng hoàn toàn không phải đối thủ của Dương Thanh.
Kim Cương không nói gì, chỉ đứng xem như người ngoài, thậm chí còn cách xa tổng chi hội trưởng Hồng mấy bước vì sợ bị liên lụy.
"Vậy tôi cũng xin khuyên ông một câu, từ đâu đến thì cút về nơi đó đi, tập đoàn Nhạn Thanh hay Thành Cửu Châu đều không phải thứ mà một Hiệp hội Võ thuật có tư cách mơ ước đâu".
Dương Thanh cố nén lửa giận không ngừng sôi trào, lạnh lùng nói.
Không biết có phải do tác dụng phụ của liều thuốc hoàn mỹ hay không mà sự bực bội trong lòng cứ tăng dần.
Anh sợ mình không kiềm chế được, giết chết cả ông già khốn kiếp trước mặt.
Nhưng anh cũng lo rằng việc mình ra tay sẽ thổi bùng hơi thở cuồng bạo trong cơ thể.
Khi chạm đến một mức độ nhất định, Dương Thanh sẽ mất kiểm soát!
"Mày nói cái gì?"
Tổng chi hội trưởng Hồng tưởng mình nghe lầm, khó tin quát: "Mày bảo tao cút về?"
"Cút đi!"
Dương Thanh nổi giận hét lên.
Nói rồi anh bước vào tập đoàn Nhạn Thanh.
"Khốn nạn, mày chán sống rồi!"
Cuối cùng tổng chi hội trưởng Hồng cũng biết mình không nghe nhầm, Dương Thanh thật sự bảo ông ta cút đi. Cảnh giới Thần Cảnh sơ kỳ nháy mắt bùng nổ.
Giậm chân một cái, tổng chi hội trưởng Hồng xông về phía anh.
Sát ý trong mắt Dương Thanh càng mãnh liệt hơn, dám khiêu khích anh thì chết đi!
Đúng lúc này, đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt anh, lạnh lùng nói: "Cậu Thanh, thứ rác rưởi này không cần bẩn tay cậu!"
Động tác của người này quá nhanh, xuất hiện ngay khoảnh khắc tổng chi hội trưởng Hồng sắp sửa đánh trúng Dương Thanh.
"Ầm!"
Người nọ tung một cú đấm ra, toàn bộ không gian như rung chuyển phát ra một tiếng động thật lớn, tổng chi hội trưởng Hồng phun ra một búng máu, bắn ngược ra sau như diều đứt dây.
"Cậu Thanh, uống viên thuốc này nhanh lên!"
Sau khi đánh bay tổng chi hội trưởng Hồng, người nọ vội vàng lấy một viên thuốc màu đen ra đưa cho Dương Thanh.
Anh không do dự uống ngay.
Sự cuồng bạo trên người dần dần ổn định trở lại.
"Tôi không sao".
Dương Thanh nói.
Bóng người đột ngột xuất