*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều dồn lên người Dương Thanh.
Rất nhiều người nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt khác, Lưu lão quái vừa ra tay, chỉ mười mấy giây thôi đã dùng cổ thuật đánh bại mười cao thủ Thần Cảnh. Ngay sau đó lại đánh bại Mã Siêu và Vương Chiến, đánh bại thêm hai cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Như vậy tính ra, bây giờ đã có mười bốn cao thủ Thần Cảnh thua dưới tay lão ta.
Nhưng một cao thủ Thần Cảnh mạnh mẽ như thế lại chủ động mời Dương Thanh, chẳng lẽ cảnh giới võ thuật của Dương Thanh cũng là Thần Cảnh đỉnh phong?
Nếu không sao Lưu lão quái lại nhằm vào anh?
Mã Siêu và Vương Chiến đã bị thương nặng, mặc dù vẫn còn sức để chiến tiếp nhưng nếu bây giờ mà đi đấu với Lưu lão quái thì chẳng khác nào đi chết.
“Anh Thanh!”
Mắt Mã Siêu đỏ bừng, ánh mắt cực kỳ không cam tâm.
Anh ta muốn thay Dương Thanh ngăn cản mọi thứ. Nhưng không ngờ mặc dù anh ta đã bước vào Thần Cảnh, phá giải phong ấn sức chiến đấu lại còn dùng cả thuốc tăng thực lực, nhưng anh ta vẫn thất bại thảm hại dưới tay của Lưu lão quái
Ngoài anh ta và Phùng Tiểu Uyển thì không ai biết ban nãy khi anh ta phá vỡ cảnh giới Thần Cảnh, anh ta phải chịu cơn đau thế nào.
Vốn dĩ anh ta ngâm trong thuốc tắm do Phùng Tiểu Uyển điều chế, sau khi kiên trì khoảng bốn mươi chín tiếng đồng hồ vẫn chỉ có thể tăng từ Vương Cảnh hậu kỳ đến bán bộ Thần Cảnh.
Bán bộ Thần Cảnh và Thần Cảnh chân chính khác nhau rất nhiều.
Nhưng anh ta hiểu nếu chỉ là bán bộ Thần Cảnh thì không thể giúp Dương Thanh được nên anh ta lại bảo Phùng Tiểu Uyển tăng lượng thuốc vào thuốc tắm của anh ta.
Cơn đau mà anh ta phải chịu cũng tăng gấp mấy lần nhưng may mà anh ta có thể chịu nổi, từ đó đột phá Thần Cảnh sơ kỳ.
Nhưng bây giờ anh ta vẫn không thể giúp Dương Thanh.
“Cậu Thanh!”
Vương Chiến cũng đỏ mắt, lão ta cực kỳ biết ơn Dương Thanh.
Có thể nói không có Dương Thanh thì sẽ không có Vương Chiến của ngày hôm nay.
Vì Dương Thanh, lão ta có thể trả giá cả mạng sống nhưng bây giờ lão ta đã bị thương nặng, hoàn toàn không thể tiếp tục chiến đấu nữa.
Nhất thời, toàn bộ hội trường đều yên lặng không một tiếng động, dường như mọi người có thể cảm nhận được ý chí chiến đấu lẫn sự đau khổ của Mã Siêu và Vương Chiến.
“Hoàng tộc họ Diệp, Hoàng tộc họ Đoàn, Hoàng tộc họ Long và Hiệp hội Võ thuật, các người định khoanh tay đứng nhìn thật à?”
Mắt Thượng Quan Nhu loé sáng, nhìn sang những thế lực đứng đầu, tức giận nói: “Bây giờ chúng ta phải bắt tay mới có cơ hội. Nếu không không ai có thể một mình đánh bại Lưu lão quái!”
“Lão ta là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, nếu hôm nay chúng ta không dạy lão ta một vài học thì có thể sau này sẽ có càng nhiều cao thủ đứng đầu Miêu Thành đến Yến Đô”.
Bên phía Hoàng tộc họ Long, Long Khoa hừ lạnh: “Thượng Quan Nhu, đây chỉ là cái nhìn của cô thôi, Hoàng tộc họ Long chúng tôi muốn ra tay lúc nào thì ra tay lúc đó, liên quan gì đến Hoàng tộc họ Thượng Quan các cô?”
“Đúng vậy!”
Bên phía Hoàng tộc họ Đoàn, một người đàn ông trung niên mặc đồ truyền thống cũng lạnh giọng nói: “Lo cho Hoàng tộc họ Thượng Quan các người đi, chuyện của Hoàng tộc họ Đoàn chúng tôi, không mượn một cô gái ngoài lề như cô xen vào”.
Bên phía Hoàng tộc họ Diệp, mặc dù Diệp Xung không khiến Thượng Quan Du bẽ mặt như Long Khoa và người phụ trách của Hoàng tộc họ Đoàn nhưng