*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thượng Quan Nhu cũng hiểu ý Dương Thanh, tỏ vẻ không cam tâm. Khó khăn lắm gặp được một người cùng lứa nhưng thiên phú võ đạo vượt xa mình, bây giờ lại không thể thoát khỏi việc mất lý trí à?
Đúng là ông trời đố kỵ người tài!
“Mọi người rời khỏi võ quán Yến Đô ngay, nếu không sẽ xem như kẻ thù của Hoàng tộc họ Thượng Quan!”
Thượng Quan Nhu cũng hô to.
Nhất thời mọi người trong võ quán Yến Đô đều ngơ ngác.
“Tại sao lại bảo chúng tôi phải rời khỏi Võ quán Yến Đô?”
“Đúng rồi, chúng tôi được mời đến đây, dù không có tư cách tham gia cuộc chiến thì ít nhất cũng có tư cách ngồi xem mà?”
“Đúng, chúng tôi không đi!”
Nào ngờ đám cao thủ Vương Cảnh tầm thường đó hoàn toàn không ý thức được họ đang gặp nguy hiểm đến nhường nào.
Mặt Thượng Quan Nhu âm u đến đáng sợ, đe doạ: “Nói vậy là các người định làm kẻ thù của Hoàng tộc họ Thượng Quan tôi?”
“Hay là các người nghĩ bắt tay nhau là có thể đàn áp Hoàng tộc họ Thượng Quan?”
Nghe vậy, đám cao thủ Vương Cảnh đang ồn ào chợt im lặng, không ai dám nói gì nữa.
Nhưng vẫn không ai chịu rời đi.
Bọn họ không biết Dương Thanh đang gặp chuyện gì, chỉ biết năng lực chiến đấu cực kỳ xuất sắc. Bọn họ không muốn từ bỏ việc tận mắt chứng kiến các cao thủ đứng đầu đấu với nhau.
“Một người thuộc nhóm con cháu của Hoàng tộc họ Thượng Quan mà cũng dám kiêu ngạo thế à?”
Đúng lúc này, bên phía Hoàng tộc họ Long, Long Khoa chợt hừ lạnh, chất vấn cô ta.
Bên phía Hoàng tộc họ Diệp, Diệp Xung cũng nhìn Thượng Quan Nhu nói: “Thượng Quan Nhu, mọi người đều được mời mới đến đây, chị lại muốn cướp quyền lợi quan sát cuộc chiến của mọi người, không đúng lắm nhỉ?”
Mặc dù Diệp Xung không bá đạo và thẳng thắn như Long Khoa nhưng rõ ràng ý của anh ta là Hoàng tộc họ Diệp cũng không đồng ý để mọi người rời đi.
Bên phía Hiệp hội Võ thuật, Hoa Anh Kiệt cũng hừ lạnh: “Hôm nay mọi người tề tựu về đây là vì cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô. Thượng Quan Nhu cô bảo mọi người đi thì mọi người phải đi à?”
Nhất thời, mấy Hoàng tộc lớn và Hiệp hội Võ thuật, trong năm thế lực đứng đầu, ngoài Hoàng tộc họ Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn ra thì hai Hoàng tộc khác đều tỏ thái độ.
Mặc dù họ cũng cảm giác được Dương Thanh của lúc này cực kỳ đáng sợ, rất có khả năng sẽ mất kiểm soát, đại khai sát giới.
Nhưng với họ mà nói, chuyện này chẳng sao cả. Có Dương Thanh ở đây là có thể khống chế được Lưu lão quái.
Đợi sau khi Dương Thanh và Lưu lão quái đều bị thiệt, có lẽ họ mới có thể tiến hành cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô.
Nếu bây giờ mọi người rời đi, cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô phải thế nào đây?
Mặt Thượng Quan Nhu tái mét, cô ta cắn răng nói: “Tôi không tin các người không cảm nhận được cậu Dương Thanh của bây giờ đang mạnh đến nhường nào nhỉ?”
“Một khi cậu ấy mất kiểm soát thì tất cả mọi người đều sẽ bị cậu ấy giết!”
“Tôi bảo bọi người đi là đang cứu mọi người!”
Không còn cách nào khác nên Thượng Quan Nhu đành nói ra sự thật.
Trên thực tế, cao thủ bốn Hoàng tộc lớn và Hiệp hội Võ thuật đều hiểu rõ, chỉ có đám cao thủ Vương Cảnh là không biết mà thôi.
“Ha ha ha ha…”
Long Khoa cười to, lạnh nhạt nói: “Thượng Quan Nhu, cô quan tâm cậu ta thật đấy. Một người mà đến bản thân mình còn không kiểm soát nổi thì liệu có thể giết hết tất cả mọi người ở đây à?”
“Đúng vậy!”
Diệp Xung cũng lên tiếng: